Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Ghiền làm chuyện ấy với bạn trai

Cứ mỗi lần gặp gỡ, hai chúng em rất thích thú làm chuyện ấy với nhau... và sau mỗi lần như vậy, cả hai đều cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện.


Em hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Em đã từng quen một người bạn cùng tuổi và hai chúng em bắt đầu yêu nhau từ năm lớp 11.
Đến năm thứ nhất đại học, hai chúng em bắt đầu gần gũi, rồi quan hệ tình dục với nhau. Sau “lần đầu tiên” ấy, cả hai đứa đều rất hưng phấn và thỏa mãn. Kể từ đó, cứ mỗi lần gặp nhau và có địa điểm thích hợp là tụi em lại quan hệ với nhau.
Có nhiều hôm hai đứa gần gũi nhau quá lâu thì anh lại mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho em uống. Em cũng biết rằng, quan hệ trước hôn nhân là không tốt và uống thuốc tránh thai khẩn cấp thường xuyên cũng có hại cho sức khỏe… nhưng chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần gặp anh ấy thì em lại không thể kìm lòng được.
Cứ như thế, càng gặp nhau nhiều, chúng em lại càng hứng thú làm chuyện ấy hơn. Sau mỗi lần ân ái, em cảm thấy rất mãn nguyện, còn bạn trai em thì rất thích thú “chuyện ấy” nên hai đứa rất hợp nhau và cùng giúp nhau có được những giây phút thăng hoa hạnh phúc.
Thế nhưng thời gian gần đây, cả hai đứa đều bận học và ôn thi nên thời gian dành cho nhau cũng không được nhiều như trước. Em cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần hai đứa gặp nhau thì chúng em lại bắt đầu xích mích, cãi vã và nói với nhau những lời không hay.

Cứ mỗi lần được gần gũi anh, em cảm thấy rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Sau những lần cãi vã như vậy, tình cảm hai đứa cũng không còn gắn bó như trước và chúng em cũng không còn hứng thú để làm chuyện ấy với nhau nữa. Em tự hỏi mình, tại sao hai đứa đã có một tình yêu mặn nồng như vậy mà giờ đây lại có thể ghẻ lạnh và cãi vã với nhau nhiều như thế!
Khi không chịu đựng được những lời cay đắng của nhau nữa thì chúng em đi đến quyết định chia tay. Và thật lạ các anh chị ạ! Em cũng không thể hiểu được tại sao hai đứa yêu thương nhau suốt 3 năm qua, vậy mà bây giờ nói đến chuyện chia tay sao lại dễ dàng thế?
Từ ngày chia tay đến bây giờ, em không còn nhớ nhung gì đến anh ấy nữa, cũng không một lời níu kéo và lạ thay, anh ấy cũng coi em như người không quen biết. Em cũng không hiểu nổi, trong suốt 3 năm qua ở bên nhau, liệu mối quan hệ của chúng em có phải là tình yêu không? Và nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao cả hai đứa lại hứng thú lao vào nhau như vậy?
Thật sự giờ đây em đang suy nghĩ rất nhiều! Em không còn nhớ anh ấy, cũng chẳng mong muốn tình yêu nối lại… em chỉ thắc mắc tại sao hai đứa có với nhau biết bao kỷ niệm, yêu thương và hạnh phúc như thế, vậy mà giờ đây chúng em lại có thể dửng dưng như những người không quen biết như vậy?
Em biết các độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống cũng có rất nhiều người lớn tuổi, từng trải nên em rất mong khi gửi tâm sự này, em sẽ nhận được những lời góp ý, chia sẻ từ các anh chị!
Em xin chân thành cảm ơn!

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Cười đau bụng với "chính tả" thời hiện đại

Hiện nay, vẫn còn có rất nhiều người mắc tật nói ngọng. Chính vì nói ngọng nên họ cũng viết sai chính tả theo. Đặc biệt, việc viết sai chính tả trên các biển hiệu, biển quảng cáo... đã gây ra các câu chuyện “dở khóc dở cười”. Chúng mình cùng xem những tấm biển sai chính tả cực hài hước ở ngay tại Việt Nam nhé!

Ngay cả trên báo cũng có sự nhầm lẫn nghiêm trọng: "Nóng nòng chờ hỗ trợ".
Đến tấm biển như thế này cũng bị viết sai chính tả. Phải là "lấy ráy tai" cơ.

"Thư giãn" chứ không phải "thư dãn" và "thư rãn".
Đến cả từ "trứng" cũng bị biến thành... "chứng".
"Đi nối này" là đi đâu đây...
"Sữa đậu lành" là loại sữa gì thế không biết...
Phải là: "Chất lượng tạo nên sức mạnh" mới đúng nhé!

Chồng chụp ảnh cùng bồ trong nhà nghỉ

Khi vừa 23 tuổi, tôi tốt nghiệp Đại học. Có thể nói tôi là một người còn rất trẻ người non dạ vì tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ nhận lời hò hẹn với người con trai nào mặc dù có rất nhiều chàng trai tán tỉnh tôi. Rồi khi xin được việc làm, tôi cũng đã bắt đầu mở lòng mình và cũng dành thời gian để tìm hiểu những chàng trai khác… và tôi đã “chốt” cuộc đời mình với một chàng trai đã dành thời gian theo đuổi tôi nhiều nhất, đó là chồng tôi bây giờ.
Chúng tôi cưới nhau không phải vì tình yêu... bởi nếu có, đó cũng chỉ là một tình cảm bồng bột. Tôi lấy anh vì trong một lần, anh đã chiếm đoạt cái quý giá nhất của tôi… Sau đó, tôi đã bắt anh làm đám cưới vì tôi nghĩ, khi đã không còn trong trắng thì mình sẽ không còn nhiều cơ hội để lựa chọn và nếu có, họ cũng khó có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi.
Sau đám cưới, tôi mới bắt đầu nhận thấy hậu quả của mình khi quyết định lấy anh nhưng vì đứa con đang ngày càng lớn trong bụng nên tôi nhắm mắt bỏ qua cho anh tất cả. Dù vậy, tôi vẫn vun vén cho gia đình nhỏ, động viên anh làm việc và xây dựng hạnh phúc gia đình. Lúc đó, gia đình tôi cũng khá thiếu thốn nhưng vì tương lai của con nên tôi luôn cố gắng làm thật tốt bổn phận của mình.
Một thời gian sau, do công việc làm ăn của chồng gặp nhiều may mắn nên kinh tế gia đình chúng tôi cũng bớt khó khăn hơn. Tuy nhiên, những chuyện buồn lại bắt đầu xảy ra...
Chồng tôi là một người rất đào hoa, lại có tính trăng hoa bay bướm. Những khi kinh tế khó khăn, anh vẫn không bỏ “thú vui” trai gái của mình, khi có tiền rủng rỉnh, “thú vui” đó lại được anh luôn ưu tiên số một.
Đã rất nhiều lần tôi phải gọi điện cho hết số máy này đến số máy khác để nhắc nhở, răn đe và yêu cầu các cô gái kia không được nhắn tin cho chồng tôi nữa. Có cô thì thông cảm vì “Em nghe anh nói anh chưa có vợ nên mới ngu dại yêu anh như thế! Nếu biết anh có gia đình rồi… em đâu có ngốc mà đâm vào?” Nhưng cũng có những cô ghê gớm chửi lại tôi, rồi còn kể lể tường tận những trận mây mưa với chồng tôi, một tuần mấy lần, bắt đầu, kết thúc ra sao… khiến tôi như phát điên lên với những cô bồ ghê gớm của chồng.
Thế nhưng, chuyện không chỉ dừng lại ở đấy. Mới đây, anh đã có một quyết định khiến tôi rất đau lòng… Anh bảo rằng, lương của tôi phải chi các khoản sinh hoạt phí và phải trả nợ 3 chỉ vàng vay khi xây nhà, còn lương anh ấy thì dùng để xây dựng nhà cửa và trả nợ một số người bà con, họ hàng. Tôi không phải là người ăn chơi, cũng không phải ki bo, bủn xỉn… nhưng với mức lương 2,5 triệu đồng/tháng thì quả thực để chi tiêu sinh hoạt cả tháng đã khó, huống gì còn tiền trả nợ 3 chỉ vàng?

Cứ nghĩ đến việc chồng ngoại tình, tôi cảm thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống…(Ảnh minh họa)
Cũng vì phải chi tiêu quá nhiều cho sinh hoạt gia đình và việc chợ búa nên tôi vẫn phải thường xuyên xin anh tiền. Thế nhưng… khi đưa cho vợ ba cọc ba đồng, anh lại hỏi, “Thế lương em ở đâu hết rồi? Tiêu gì mà nhanh thế?” Những lúc đó tôi lại phải giải thích này nọ đủ điều, rồi anh lại tra hỏi tiếp, “Thế em lấy tiền để làm gì?”. Có những lúc bực mình quá, tôi phải bảo anh, “Anh có cần em kê chi tiết hàng ngày em phải chi những gì không?”.
Khi chồng tôi làm ăn thua lỗ, tôi đã vay qua thẻ tín dụng 10 triệu đưa cho chồng để lấy vốn làm ăn. Đến thời hạn trả, tôi giục chồng đưa tiền để trả nợ nhưng mãi anh vẫn không đưa… rồi ngân hàng tính lãi quá hạn đã khiến tôi bị trừ đi rất nhiều lương. Khoảng 2 tháng sau, chồng đưa cho tôi hơn 6 triệu, số còn lại anh bảo “Sẽ đưa sau”… nhưng mãi đến bây giờ vẫn chẳng thấy anh đưa. Cuối cùng, lương của tôi chuyển vào tài khoản bao nhiêu đều bị trừ nợ hết.
Hai tháng ròng rã không có lương, tôi phải xin anh từng đồng một. Thời gian đó tôi sống rất kham khổ và đôi lúc còn không có tiền để mua quà vặt cho con. Khi tôi bảo anh đưa tiền cho tôi đi chợ thì anh lại hẵng giọng, “Đi mua cái gì cũng phải báo cáo là mua cái này, mua cái kia, chứ không phải cầm tiền là cứ tiêu đâu”. Quả thực tôi cảm thấy rất nhục nhã khi phải dơ tay xin chồng từng đồng một đi chợ như thế. Đã vậy, trước mặt mọi người, anh còn luôn cao giọng bảo, “Thôi, mẹ nó ở nhà làm việc nhà để anh đi làm kiếm tiền nuôi gia đình”. Lúc ấy, tôi cắn răng im lặng… nhưng trong lòng ngổn ngang suy nghĩ…
Gần đây, hai vợ chồng chúng tôi xung đột với nhau rất nhiều. Có những lúc bực bội, anh quát tôi, “Cô đi ra khỏi cái nhà này đi”… vì anh nói, cái nhà này do anh ta làm, cái gì cũng do anh ta sắm sửa, còn tôi chẳng làm được gì hết, suốt ngày ăn bám anh ta. Những lúc ấy, tôi lại cố cãi, “Vậy anh thử hỏi xem, ai lo cho anh tiền ăn uống, sinh hoạt hằng ngày trong gia đình để anh có tiền sắm sửa đồ đạc đó?” thì anh ta lại to tiếng, “Số tiền đó đáng là bao? Cô thử nghĩ xem cái nhà này được xây lên với bao nhiêu tiền bạc, công sức và mồ hôi?”.
Tôi cũng biết là số tiền lương ít ỏi của tôi tiêu chẳng ra tấm ra món gì… nhưng anh ta vẫn luôn hỏi tôi, “Sao lương hết nhanh vậy?”; “Tiêu gì mà ghê thế?”; “Đã dùng vào những việc gì?”... khiến tôi cảm thấy rất đau đầu. Có những tháng lương tôi rút về chỉ tiêu được nửa tháng là hết. Tôi cũng nói thẳng là anh nên đưa tôi một ít tiền mỗi tháng để tôi chi tiêu bao thứ vặt vãnh trong gia đình nhưng anh nói thẳng, “Tôi sẽ không bao giờ đưa tiền cho cô nữa.”.
Tôi cảm thấy rất buồn khi chồng tôi luôn cậy quyền và khinh bỉ tôi không ra gì. Không những thế... mới đây tôi đã rất sốc khi phát hiện trong điện thoại của anh có những hình ảnh chụp với bồ trong nhà nghỉ. Khi nhìn những hình ảnh ôm ấp, vuốt ve lố lắng của anh ta… tôi đã giận dữ đập phá tất cả và yêu cầu anh ly hôn.
Mặc dù nhà nội tôi biết tất cả điều đó nhưng mọi người vẫn không có ý kiến gì, còn bên ngoại, tôi không dám tâm sự với ai vì trước đây, khi tôi lấy chồng mẹ tôi một mực không đồng ý. Mẹ còn bảo rằng, “Sau này mày sướng khổ thế nào cũng phải tự chịu”.
Cứ nghĩ đến những áp lực trong gia đình và việc chồng ngoại tình, tôi cảm thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống… nhưng vì đứa con nhỏ của mình nên tôi vẫn phải tiếp tục sống.
Tôi đã trải qua 5 năm hôn nhân và làm vợ, làm mẹ… nhưng nếu cứ tiếp tục sống cuộc sống như thế này thì tôi e mình không đủ dũng khí để sống nữa... Còn nếu chọn cách ly hôn thì tôi chưa nghĩ được viễn cảnh tương lai của mình như thế nào?
Gần đây, tôi có quen một chàng trai và chúng tôi đã chia sẻ, cảm thông với nhau rất nhiều. Khi nghe tôi tâm sự, anh ấy rất thương tôi và cũng muốn san sẻ buồn vui cùng tôi… nhưng chúng tôi chưa bao giờ vượt qua giới hạn cho phép của bạn bè. Thế nhưng giờ đây, tôi chỉ biết có mõi anh ấy là chỗ dựa cho của tôi, cùng tôi chia sẻ những nỗi đau, buồn tủi này.
Tôi cũng không biết mình nên quyết định tương lai của bản thân như thế nào nữa… Nhưng thật sự tình cảm của tôi dành cho chồng đã nguội lạnh, thậm chí nằm kề bên nhau nhưng tôi không có cảm giác muốn gần gũi chồng. Tôi cũng không biết mình có yêu chàng trai kia nữa không?
Thực sự tôi rối trí quá! Mong mọi người hãy tư vấn giúp tôi!
Tôi xin chân thành cảm ơn!

Tuyệt vọng vì bị người yêu cưỡng đoạt rồi phản bội

Tôi như chết lặng trước hành động tồi tệ của anh. Vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần, tôi không thể cất thành lời mà chỉ biết khóc.
Ảnh minh họa
Chúng tôi từng có thật nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau. Biết nhau từ thời cấp 1, rồi học chung suốt những năm cấp 2. Lên cấp 3 lại cùng thi đỗ vào một trường danh tiếng của tỉnh. Đến cuối năm lớp 12 thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Tình yêu thời áo trắng thật đẹp, và còn hạnh phúc hơn khi cả gia đình đôi bên đều đồng ý ủng hộ. Mọi chuyện cứ tưởng đâu êm đềm như thế. Thế nhưng hết cấp 3, tôi thi đậu còn anh thì không.
Tôi còn nhớ cái ngày mà tôi lên thành phố làm hồ sơ nhập học, anh rất buồn. Anh nói rằng anh rất yêu tôi và sợ sẽ mất tôi. Anh nói rất muốn được cùng học chung trường với tôi. Sau 1 đêm đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định không học ở trường mà tôi thi đậu nữa. Vì thi đại học nhiều khối nên tôi và anh lấy điểm xét nguyện vọng 2 vào trường khác. Cũng đến ngày chúng tôi cũng nhận được giấy báo của trường Đại học đó. Tôi học Quản trị kinh doanh, còn anh học Công nghệ sinh học. Chúng tôi hồ hởi lên thành phố làm hồ sơ nhập học. Nhưng rồi niềm vui ấy chợt tắt khi cuối cùng, vì nhiều lí do và áp lực từ phía gia đình, anh đã phải học một ngành khác, ở một trường khác. Điều đó đồng nghĩa chúng tôi không còn có cơ hội học chung dưới một mái trường nữa và sự “hi sinh” của tôi coi như vô nghĩa. Tuy nhiên, điều đó cũng không làm ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi lúc bấy giờ.
Phải thừa nhận, từ những ngày đầu yêu anh, tôi luôn cảm thấy rất tự hào. Tuy anh không học giỏi nhưng tính tình điềm đạm, hiền lành, tốt bụng. Nói chung, anh là một người đàn ông mà nhiều cô gái mơ ước. Có rất nhiều người con gái theo đuổi anh nhưng anh lại chọn tôi, mặc dù tôi không bằng ai trong số họ. Tôi tự thấy như thế. Vậy mà… một người đàn ông chính chắn và đàng hoàng bỗng dưng lại trở thành một kẻ sở khanh!!!
Tôi ở trọ một mình trên thành phố. Anh thường đến thăm tôi, chúng tôi chỉ trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn mà thôi. Anh nói anh muốn giữ gì thứ quý giá ấy vào ngày cưới. Tôi càng thấy yêu anh nhiều hơn. Mọi việc cứ trôi qua, nhưng đến một ngày, đột nhiên anh ấy nói anh ấy rất sợ mất tôi, nếu mất tôi anh ấy sẽ chết mất. Và anh ấy muốn chúng tôi phải là của nhau. Tôi không đồng ý, vì tôi biết rằng khi con ong đã tỏ đường đi lối về thì sẽ thay lòng đổi dạ. Nhưng anh thì cứ một mực đòi hỏi chuyện ấy. Và cuối cùng, mặc cho tôi phản đối, chóng cự, anh cương quyết phải làm được những gì anh muốn. Với sức của một người đàn ông mạnh khỏe to cao như anh thì một người bé nhỏ yếu ớt như tôi làm sao chóng lại được. Có thể nói là anh đã cưỡng đoạt tôi.
Tôi như chết lặng trước hành động tồi tệ của anh. Vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần, tôi không thể cất thành lời mà chỉ biết khóc. Anh cầu xin tôi thứ tha. Anh bảo chỉ vì quá yêu tôi, sợ mất tôi nên anh mới nghe lời một người đàn anh làm như vậy. Đó là một người từng trải, anh ta bảo với người yêu tôi rằng phải làm như vậy thì con gái mới không bỏ đàn ông được?! Trời ơi, chỉ vì câu nói ấy mà anh lại nghe lời người ta làm như vậy.
Sau lần đó, anh lại đòi hỏi ở tôi thường xuyên. Anh lại là người quá mạnh mẽ trong chuyện ấy, tôi không thể đáp ứng nổi nhu cầu của anh. Càng ngày tôi càng sợ gặp anh, mặc dù tận sâu trong lòng tôi vẫn rất yêu anh, muốn được ở bên anh, nhưng tôi bị ám ảnh chuyện đó. Anh sợ tôi có thai nên luôn bắt tôi uống thuốc ngừa thai khẩn cấp sau mỗi lần quan hệ. Tâm trạng tôi càng lúc càng tệ và giống như bị trầm cảm. Tôi chẳng muốn nói chuyện cùng ai, tôi thấy mình như nô lệ tình dục của anh vậy.
Tôi không hiểu sao một con người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy. Hay là bản chất anh bây giờ mới bộc lộ? Tôi đã lầm tin anh? Thời gian gần đây, tôi thấy anh hay lén lút nhắn tin với ai đó. Linh cảm cho biết anh đang phản bội tôi. Và chuyện gì đến cũng đến. Thì ra bấy lâu nay tôi đã bị anh gạt, bị anh lợi dụng. Hiện tại, ở trường mới, tôi phát hiện anh đang quen với người con gái khác. Lòng tôi đau đớn vô cùng khi biết được sự thật ấy từ một người bạn thân của anh. Vì nhìn thấy tôi héo úa, tàn tạ, bạn ấy đã cho tôi biết sự thật và khuyên tôi hãy cố gắng quên và sống tốt hơn.
Cuối cùng thì điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Anh cũng quay mặt ra đi, dẫu biết rằng tôi rất đau khổ. Tôi và anh đã chia tay nhưng nỗi đau mỗi ngày vẫn đè nén trái tim tôi. Dù anh đã làm trái tim tôi rỉ máu như vậy mà sao tôi vẫn không thể quên anh, quên đi tình yêu đầu tiên của mình. Tôi đang rất tuyệt vọng!
Thanh Chi

Nhìn phê con mắt

Nhìn xong sướng thì comment vài câu nhé :D




Cùng hot girl đón Noel

Vui cùng noel năm nay, hot girl show hàng :)  Chim cu bay ...chim cu bay