Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Ghiền làm chuyện ấy với bạn trai

Cứ mỗi lần gặp gỡ, hai chúng em rất thích thú làm chuyện ấy với nhau... và sau mỗi lần như vậy, cả hai đều cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện.


Em hiện đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học. Em đã từng quen một người bạn cùng tuổi và hai chúng em bắt đầu yêu nhau từ năm lớp 11.
Đến năm thứ nhất đại học, hai chúng em bắt đầu gần gũi, rồi quan hệ tình dục với nhau. Sau “lần đầu tiên” ấy, cả hai đứa đều rất hưng phấn và thỏa mãn. Kể từ đó, cứ mỗi lần gặp nhau và có địa điểm thích hợp là tụi em lại quan hệ với nhau.
Có nhiều hôm hai đứa gần gũi nhau quá lâu thì anh lại mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho em uống. Em cũng biết rằng, quan hệ trước hôn nhân là không tốt và uống thuốc tránh thai khẩn cấp thường xuyên cũng có hại cho sức khỏe… nhưng chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần gặp anh ấy thì em lại không thể kìm lòng được.
Cứ như thế, càng gặp nhau nhiều, chúng em lại càng hứng thú làm chuyện ấy hơn. Sau mỗi lần ân ái, em cảm thấy rất mãn nguyện, còn bạn trai em thì rất thích thú “chuyện ấy” nên hai đứa rất hợp nhau và cùng giúp nhau có được những giây phút thăng hoa hạnh phúc.
Thế nhưng thời gian gần đây, cả hai đứa đều bận học và ôn thi nên thời gian dành cho nhau cũng không được nhiều như trước. Em cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần hai đứa gặp nhau thì chúng em lại bắt đầu xích mích, cãi vã và nói với nhau những lời không hay.

Cứ mỗi lần được gần gũi anh, em cảm thấy rất hạnh phúc! (Ảnh minh họa)
Sau những lần cãi vã như vậy, tình cảm hai đứa cũng không còn gắn bó như trước và chúng em cũng không còn hứng thú để làm chuyện ấy với nhau nữa. Em tự hỏi mình, tại sao hai đứa đã có một tình yêu mặn nồng như vậy mà giờ đây lại có thể ghẻ lạnh và cãi vã với nhau nhiều như thế!
Khi không chịu đựng được những lời cay đắng của nhau nữa thì chúng em đi đến quyết định chia tay. Và thật lạ các anh chị ạ! Em cũng không thể hiểu được tại sao hai đứa yêu thương nhau suốt 3 năm qua, vậy mà bây giờ nói đến chuyện chia tay sao lại dễ dàng thế?
Từ ngày chia tay đến bây giờ, em không còn nhớ nhung gì đến anh ấy nữa, cũng không một lời níu kéo và lạ thay, anh ấy cũng coi em như người không quen biết. Em cũng không hiểu nổi, trong suốt 3 năm qua ở bên nhau, liệu mối quan hệ của chúng em có phải là tình yêu không? Và nếu đó không phải là tình yêu thì tại sao cả hai đứa lại hứng thú lao vào nhau như vậy?
Thật sự giờ đây em đang suy nghĩ rất nhiều! Em không còn nhớ anh ấy, cũng chẳng mong muốn tình yêu nối lại… em chỉ thắc mắc tại sao hai đứa có với nhau biết bao kỷ niệm, yêu thương và hạnh phúc như thế, vậy mà giờ đây chúng em lại có thể dửng dưng như những người không quen biết như vậy?
Em biết các độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống cũng có rất nhiều người lớn tuổi, từng trải nên em rất mong khi gửi tâm sự này, em sẽ nhận được những lời góp ý, chia sẻ từ các anh chị!
Em xin chân thành cảm ơn!

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Cười đau bụng với "chính tả" thời hiện đại

Hiện nay, vẫn còn có rất nhiều người mắc tật nói ngọng. Chính vì nói ngọng nên họ cũng viết sai chính tả theo. Đặc biệt, việc viết sai chính tả trên các biển hiệu, biển quảng cáo... đã gây ra các câu chuyện “dở khóc dở cười”. Chúng mình cùng xem những tấm biển sai chính tả cực hài hước ở ngay tại Việt Nam nhé!

Ngay cả trên báo cũng có sự nhầm lẫn nghiêm trọng: "Nóng nòng chờ hỗ trợ".
Đến tấm biển như thế này cũng bị viết sai chính tả. Phải là "lấy ráy tai" cơ.

"Thư giãn" chứ không phải "thư dãn" và "thư rãn".
Đến cả từ "trứng" cũng bị biến thành... "chứng".
"Đi nối này" là đi đâu đây...
"Sữa đậu lành" là loại sữa gì thế không biết...
Phải là: "Chất lượng tạo nên sức mạnh" mới đúng nhé!

Chồng chụp ảnh cùng bồ trong nhà nghỉ

Khi vừa 23 tuổi, tôi tốt nghiệp Đại học. Có thể nói tôi là một người còn rất trẻ người non dạ vì tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ nhận lời hò hẹn với người con trai nào mặc dù có rất nhiều chàng trai tán tỉnh tôi. Rồi khi xin được việc làm, tôi cũng đã bắt đầu mở lòng mình và cũng dành thời gian để tìm hiểu những chàng trai khác… và tôi đã “chốt” cuộc đời mình với một chàng trai đã dành thời gian theo đuổi tôi nhiều nhất, đó là chồng tôi bây giờ.
Chúng tôi cưới nhau không phải vì tình yêu... bởi nếu có, đó cũng chỉ là một tình cảm bồng bột. Tôi lấy anh vì trong một lần, anh đã chiếm đoạt cái quý giá nhất của tôi… Sau đó, tôi đã bắt anh làm đám cưới vì tôi nghĩ, khi đã không còn trong trắng thì mình sẽ không còn nhiều cơ hội để lựa chọn và nếu có, họ cũng khó có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi.
Sau đám cưới, tôi mới bắt đầu nhận thấy hậu quả của mình khi quyết định lấy anh nhưng vì đứa con đang ngày càng lớn trong bụng nên tôi nhắm mắt bỏ qua cho anh tất cả. Dù vậy, tôi vẫn vun vén cho gia đình nhỏ, động viên anh làm việc và xây dựng hạnh phúc gia đình. Lúc đó, gia đình tôi cũng khá thiếu thốn nhưng vì tương lai của con nên tôi luôn cố gắng làm thật tốt bổn phận của mình.
Một thời gian sau, do công việc làm ăn của chồng gặp nhiều may mắn nên kinh tế gia đình chúng tôi cũng bớt khó khăn hơn. Tuy nhiên, những chuyện buồn lại bắt đầu xảy ra...
Chồng tôi là một người rất đào hoa, lại có tính trăng hoa bay bướm. Những khi kinh tế khó khăn, anh vẫn không bỏ “thú vui” trai gái của mình, khi có tiền rủng rỉnh, “thú vui” đó lại được anh luôn ưu tiên số một.
Đã rất nhiều lần tôi phải gọi điện cho hết số máy này đến số máy khác để nhắc nhở, răn đe và yêu cầu các cô gái kia không được nhắn tin cho chồng tôi nữa. Có cô thì thông cảm vì “Em nghe anh nói anh chưa có vợ nên mới ngu dại yêu anh như thế! Nếu biết anh có gia đình rồi… em đâu có ngốc mà đâm vào?” Nhưng cũng có những cô ghê gớm chửi lại tôi, rồi còn kể lể tường tận những trận mây mưa với chồng tôi, một tuần mấy lần, bắt đầu, kết thúc ra sao… khiến tôi như phát điên lên với những cô bồ ghê gớm của chồng.
Thế nhưng, chuyện không chỉ dừng lại ở đấy. Mới đây, anh đã có một quyết định khiến tôi rất đau lòng… Anh bảo rằng, lương của tôi phải chi các khoản sinh hoạt phí và phải trả nợ 3 chỉ vàng vay khi xây nhà, còn lương anh ấy thì dùng để xây dựng nhà cửa và trả nợ một số người bà con, họ hàng. Tôi không phải là người ăn chơi, cũng không phải ki bo, bủn xỉn… nhưng với mức lương 2,5 triệu đồng/tháng thì quả thực để chi tiêu sinh hoạt cả tháng đã khó, huống gì còn tiền trả nợ 3 chỉ vàng?

Cứ nghĩ đến việc chồng ngoại tình, tôi cảm thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống…(Ảnh minh họa)
Cũng vì phải chi tiêu quá nhiều cho sinh hoạt gia đình và việc chợ búa nên tôi vẫn phải thường xuyên xin anh tiền. Thế nhưng… khi đưa cho vợ ba cọc ba đồng, anh lại hỏi, “Thế lương em ở đâu hết rồi? Tiêu gì mà nhanh thế?” Những lúc đó tôi lại phải giải thích này nọ đủ điều, rồi anh lại tra hỏi tiếp, “Thế em lấy tiền để làm gì?”. Có những lúc bực mình quá, tôi phải bảo anh, “Anh có cần em kê chi tiết hàng ngày em phải chi những gì không?”.
Khi chồng tôi làm ăn thua lỗ, tôi đã vay qua thẻ tín dụng 10 triệu đưa cho chồng để lấy vốn làm ăn. Đến thời hạn trả, tôi giục chồng đưa tiền để trả nợ nhưng mãi anh vẫn không đưa… rồi ngân hàng tính lãi quá hạn đã khiến tôi bị trừ đi rất nhiều lương. Khoảng 2 tháng sau, chồng đưa cho tôi hơn 6 triệu, số còn lại anh bảo “Sẽ đưa sau”… nhưng mãi đến bây giờ vẫn chẳng thấy anh đưa. Cuối cùng, lương của tôi chuyển vào tài khoản bao nhiêu đều bị trừ nợ hết.
Hai tháng ròng rã không có lương, tôi phải xin anh từng đồng một. Thời gian đó tôi sống rất kham khổ và đôi lúc còn không có tiền để mua quà vặt cho con. Khi tôi bảo anh đưa tiền cho tôi đi chợ thì anh lại hẵng giọng, “Đi mua cái gì cũng phải báo cáo là mua cái này, mua cái kia, chứ không phải cầm tiền là cứ tiêu đâu”. Quả thực tôi cảm thấy rất nhục nhã khi phải dơ tay xin chồng từng đồng một đi chợ như thế. Đã vậy, trước mặt mọi người, anh còn luôn cao giọng bảo, “Thôi, mẹ nó ở nhà làm việc nhà để anh đi làm kiếm tiền nuôi gia đình”. Lúc ấy, tôi cắn răng im lặng… nhưng trong lòng ngổn ngang suy nghĩ…
Gần đây, hai vợ chồng chúng tôi xung đột với nhau rất nhiều. Có những lúc bực bội, anh quát tôi, “Cô đi ra khỏi cái nhà này đi”… vì anh nói, cái nhà này do anh ta làm, cái gì cũng do anh ta sắm sửa, còn tôi chẳng làm được gì hết, suốt ngày ăn bám anh ta. Những lúc ấy, tôi lại cố cãi, “Vậy anh thử hỏi xem, ai lo cho anh tiền ăn uống, sinh hoạt hằng ngày trong gia đình để anh có tiền sắm sửa đồ đạc đó?” thì anh ta lại to tiếng, “Số tiền đó đáng là bao? Cô thử nghĩ xem cái nhà này được xây lên với bao nhiêu tiền bạc, công sức và mồ hôi?”.
Tôi cũng biết là số tiền lương ít ỏi của tôi tiêu chẳng ra tấm ra món gì… nhưng anh ta vẫn luôn hỏi tôi, “Sao lương hết nhanh vậy?”; “Tiêu gì mà ghê thế?”; “Đã dùng vào những việc gì?”... khiến tôi cảm thấy rất đau đầu. Có những tháng lương tôi rút về chỉ tiêu được nửa tháng là hết. Tôi cũng nói thẳng là anh nên đưa tôi một ít tiền mỗi tháng để tôi chi tiêu bao thứ vặt vãnh trong gia đình nhưng anh nói thẳng, “Tôi sẽ không bao giờ đưa tiền cho cô nữa.”.
Tôi cảm thấy rất buồn khi chồng tôi luôn cậy quyền và khinh bỉ tôi không ra gì. Không những thế... mới đây tôi đã rất sốc khi phát hiện trong điện thoại của anh có những hình ảnh chụp với bồ trong nhà nghỉ. Khi nhìn những hình ảnh ôm ấp, vuốt ve lố lắng của anh ta… tôi đã giận dữ đập phá tất cả và yêu cầu anh ly hôn.
Mặc dù nhà nội tôi biết tất cả điều đó nhưng mọi người vẫn không có ý kiến gì, còn bên ngoại, tôi không dám tâm sự với ai vì trước đây, khi tôi lấy chồng mẹ tôi một mực không đồng ý. Mẹ còn bảo rằng, “Sau này mày sướng khổ thế nào cũng phải tự chịu”.
Cứ nghĩ đến những áp lực trong gia đình và việc chồng ngoại tình, tôi cảm thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống… nhưng vì đứa con nhỏ của mình nên tôi vẫn phải tiếp tục sống.
Tôi đã trải qua 5 năm hôn nhân và làm vợ, làm mẹ… nhưng nếu cứ tiếp tục sống cuộc sống như thế này thì tôi e mình không đủ dũng khí để sống nữa... Còn nếu chọn cách ly hôn thì tôi chưa nghĩ được viễn cảnh tương lai của mình như thế nào?
Gần đây, tôi có quen một chàng trai và chúng tôi đã chia sẻ, cảm thông với nhau rất nhiều. Khi nghe tôi tâm sự, anh ấy rất thương tôi và cũng muốn san sẻ buồn vui cùng tôi… nhưng chúng tôi chưa bao giờ vượt qua giới hạn cho phép của bạn bè. Thế nhưng giờ đây, tôi chỉ biết có mõi anh ấy là chỗ dựa cho của tôi, cùng tôi chia sẻ những nỗi đau, buồn tủi này.
Tôi cũng không biết mình nên quyết định tương lai của bản thân như thế nào nữa… Nhưng thật sự tình cảm của tôi dành cho chồng đã nguội lạnh, thậm chí nằm kề bên nhau nhưng tôi không có cảm giác muốn gần gũi chồng. Tôi cũng không biết mình có yêu chàng trai kia nữa không?
Thực sự tôi rối trí quá! Mong mọi người hãy tư vấn giúp tôi!
Tôi xin chân thành cảm ơn!

Tuyệt vọng vì bị người yêu cưỡng đoạt rồi phản bội

Tôi như chết lặng trước hành động tồi tệ của anh. Vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần, tôi không thể cất thành lời mà chỉ biết khóc.
Ảnh minh họa
Chúng tôi từng có thật nhiều kỉ niệm đẹp bên nhau. Biết nhau từ thời cấp 1, rồi học chung suốt những năm cấp 2. Lên cấp 3 lại cùng thi đỗ vào một trường danh tiếng của tỉnh. Đến cuối năm lớp 12 thì chúng tôi chính thức yêu nhau. Tình yêu thời áo trắng thật đẹp, và còn hạnh phúc hơn khi cả gia đình đôi bên đều đồng ý ủng hộ. Mọi chuyện cứ tưởng đâu êm đềm như thế. Thế nhưng hết cấp 3, tôi thi đậu còn anh thì không.
Tôi còn nhớ cái ngày mà tôi lên thành phố làm hồ sơ nhập học, anh rất buồn. Anh nói rằng anh rất yêu tôi và sợ sẽ mất tôi. Anh nói rất muốn được cùng học chung trường với tôi. Sau 1 đêm đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định không học ở trường mà tôi thi đậu nữa. Vì thi đại học nhiều khối nên tôi và anh lấy điểm xét nguyện vọng 2 vào trường khác. Cũng đến ngày chúng tôi cũng nhận được giấy báo của trường Đại học đó. Tôi học Quản trị kinh doanh, còn anh học Công nghệ sinh học. Chúng tôi hồ hởi lên thành phố làm hồ sơ nhập học. Nhưng rồi niềm vui ấy chợt tắt khi cuối cùng, vì nhiều lí do và áp lực từ phía gia đình, anh đã phải học một ngành khác, ở một trường khác. Điều đó đồng nghĩa chúng tôi không còn có cơ hội học chung dưới một mái trường nữa và sự “hi sinh” của tôi coi như vô nghĩa. Tuy nhiên, điều đó cũng không làm ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi lúc bấy giờ.
Phải thừa nhận, từ những ngày đầu yêu anh, tôi luôn cảm thấy rất tự hào. Tuy anh không học giỏi nhưng tính tình điềm đạm, hiền lành, tốt bụng. Nói chung, anh là một người đàn ông mà nhiều cô gái mơ ước. Có rất nhiều người con gái theo đuổi anh nhưng anh lại chọn tôi, mặc dù tôi không bằng ai trong số họ. Tôi tự thấy như thế. Vậy mà… một người đàn ông chính chắn và đàng hoàng bỗng dưng lại trở thành một kẻ sở khanh!!!
Tôi ở trọ một mình trên thành phố. Anh thường đến thăm tôi, chúng tôi chỉ trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn mà thôi. Anh nói anh muốn giữ gì thứ quý giá ấy vào ngày cưới. Tôi càng thấy yêu anh nhiều hơn. Mọi việc cứ trôi qua, nhưng đến một ngày, đột nhiên anh ấy nói anh ấy rất sợ mất tôi, nếu mất tôi anh ấy sẽ chết mất. Và anh ấy muốn chúng tôi phải là của nhau. Tôi không đồng ý, vì tôi biết rằng khi con ong đã tỏ đường đi lối về thì sẽ thay lòng đổi dạ. Nhưng anh thì cứ một mực đòi hỏi chuyện ấy. Và cuối cùng, mặc cho tôi phản đối, chóng cự, anh cương quyết phải làm được những gì anh muốn. Với sức của một người đàn ông mạnh khỏe to cao như anh thì một người bé nhỏ yếu ớt như tôi làm sao chóng lại được. Có thể nói là anh đã cưỡng đoạt tôi.
Tôi như chết lặng trước hành động tồi tệ của anh. Vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần, tôi không thể cất thành lời mà chỉ biết khóc. Anh cầu xin tôi thứ tha. Anh bảo chỉ vì quá yêu tôi, sợ mất tôi nên anh mới nghe lời một người đàn anh làm như vậy. Đó là một người từng trải, anh ta bảo với người yêu tôi rằng phải làm như vậy thì con gái mới không bỏ đàn ông được?! Trời ơi, chỉ vì câu nói ấy mà anh lại nghe lời người ta làm như vậy.
Sau lần đó, anh lại đòi hỏi ở tôi thường xuyên. Anh lại là người quá mạnh mẽ trong chuyện ấy, tôi không thể đáp ứng nổi nhu cầu của anh. Càng ngày tôi càng sợ gặp anh, mặc dù tận sâu trong lòng tôi vẫn rất yêu anh, muốn được ở bên anh, nhưng tôi bị ám ảnh chuyện đó. Anh sợ tôi có thai nên luôn bắt tôi uống thuốc ngừa thai khẩn cấp sau mỗi lần quan hệ. Tâm trạng tôi càng lúc càng tệ và giống như bị trầm cảm. Tôi chẳng muốn nói chuyện cùng ai, tôi thấy mình như nô lệ tình dục của anh vậy.
Tôi không hiểu sao một con người có thể thay đổi hoàn toàn như vậy. Hay là bản chất anh bây giờ mới bộc lộ? Tôi đã lầm tin anh? Thời gian gần đây, tôi thấy anh hay lén lút nhắn tin với ai đó. Linh cảm cho biết anh đang phản bội tôi. Và chuyện gì đến cũng đến. Thì ra bấy lâu nay tôi đã bị anh gạt, bị anh lợi dụng. Hiện tại, ở trường mới, tôi phát hiện anh đang quen với người con gái khác. Lòng tôi đau đớn vô cùng khi biết được sự thật ấy từ một người bạn thân của anh. Vì nhìn thấy tôi héo úa, tàn tạ, bạn ấy đã cho tôi biết sự thật và khuyên tôi hãy cố gắng quên và sống tốt hơn.
Cuối cùng thì điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Anh cũng quay mặt ra đi, dẫu biết rằng tôi rất đau khổ. Tôi và anh đã chia tay nhưng nỗi đau mỗi ngày vẫn đè nén trái tim tôi. Dù anh đã làm trái tim tôi rỉ máu như vậy mà sao tôi vẫn không thể quên anh, quên đi tình yêu đầu tiên của mình. Tôi đang rất tuyệt vọng!
Thanh Chi

Nhìn phê con mắt

Nhìn xong sướng thì comment vài câu nhé :D




Cùng hot girl đón Noel

Vui cùng noel năm nay, hot girl show hàng :)  Chim cu bay ...chim cu bay










Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

Thác loạn rợn người trong tiệm net

Không tiếp khách nữ, giá cao gấp nhiều lần so với nơi khác nhưng tiệm net ở số 510 Lý Thái Tổ, quận 10 – TPHCM vẫn luôn tấp nập khách từ sáng đến khuya.

Thời gian qua, nhiều người dân ngụ trong khu vực phường 10, quận 10 – TPHCM rất bức xúc phản ánh về hiện tượng thác loạn tại tiệm net ở số 510 Lý Thái Tổ.
Một bạn đọc tự nhận là người đồng tính xin được giấu tên đã bày tỏ: “Tôi biết tiệm net này từ lâu. Đây là nơi lui tới của giới gay. Ở tiệm net này luôn diễn ra những cảnh thác loạn. Tôi rất mong được cải thiện hình ảnh những người vốn sinh ra đã không bình thường như mình nhưng những gì diễn ra tại tiệm net này thật đáng sợ”.
Một ngày đầu tháng 11-2011, chúng tôi có mặt tại tiệm net 510 để ghi nhận thực tế. Tiệm net là một căn lầu 4 tầng nằm ngay góc giao lộ Lý Thái Tổ – Sư Vạn Hạnh. Dù mới hơn 10 giờ sáng nhưng trong tiệm đã có hàng chục xe máy các loại.
Bước vào trong, chúng tôi được chủ tiệm phát cho một tấm thẻ số 4 với lời dặn “Máy 4 lầu 1, nhớ đóng cửa lại”.

Hai thanh niên vừa xem phim đồi trụy vừa thác loạn ngay tiệm net 510 Lý Thái Tổ, Q.10 -TPHCM

Chúng tôi vừa đẩy cửa kính bước vào, rất nhiều gương mặt đàn ông từ các ô máy đã nháo nhào nhìn ra quan sát “hàng” mới. Đi ngang qua các ô máy, chúng tôi nhìn thấy trên màn hình nào cũng tràn ngập phim ảnh khỏa thân, làm tình… của người đồng tính.
Vừa ngồi xuống khởi động máy xong, một nick chat đã “nhảy vào” chào chúng tôi bằng những lời rất lịch sự. “Mình làm quen nhé?”. Chúng tôi thử trả lời “OK” thì ngay lập tức, nick này liền giới thiệu “lý lịch trích ngang”: “Mình là Giang, 23 tuổi, đang là sinh viên. Mình đang ngồi ở máy 11 lầu 2…”.
Sau vài câu làm quen, Giang hướng dẫn chúng tôi xem phim tình cảm đồng tính rồi bất ngờ đề nghị: “Mình chat sex nhé?”. Không đợi chúng tôi trả lời, Giang lập tức “show hàng” lên màn hình…
Chúng tôi đứng dậy đi vòng quanh lầu 4 để quan sát. Phòng kế bên, 2 thanh niên đang say sưa dán mắt lên màn hình xem phim đồi trụy của giới đồng tính.
Có lẽ do quá “say” với những hình ảnh này nên ngay sau đó, cả 2 cùng nhau diễn cảnh thác loạn ngay tại chỗ, mặc cho sự có mặt của chúng tôi và nhiều người khác.
Lúc này, từ trong phòng vệ sinh nằm gần cầu thang, 2 thanh niên khác đẩy cửa bước ra với vẻ mặt đầy “thỏa mãn”. Khi bước vào phòng vệ sinh, chúng tôi không khỏi lợm giọng khi nhìn thấy bao cao su vứt đầy sàn, trên tường loang lổ vết bẩn…
Trao đổi với chúng tôi ngày 7-11, ông Phạm Tấn Dũng, Chủ tịch UBND phường 10, cho biết tiệm net 510 Lý Thái Tổ đang nằm trong danh sách “đen” về tệ nạn của phường.
Theo ông Dũng, tiệm này từng bị đoàn kiểm tra liên ngành của quận lập biên bản xử phạt vi phạm do để khách truy cập nội dung không lành mạnh.
Sau đó, để đối phó, khi bị kiểm tra, chủ cơ sở nhanh chóng ngắt máy chủ, gây khó khăn cho lực lượng chức năng. Ông Lê Thanh Tuấn, cán bộ văn hóa phường, cũng xác nhận từng phát hiện bao cao su rơi vãi dưới sàn nhà khi kiểm tra tiệm net này.
“Chúng tôi sẽ mời chủ cơ sở đến để làm rõ việc để khách truy cập internet xem phim đồi trụy và quan hệ ngay tại tiệm net. Đồng thời, sẽ kiến nghị lập đoàn liên ngành kiểm tra, sau đó có thể sẽ đề xuất cơ quan chức năng rút giấy phép kinh doanh đối với tiệm net này” – ông Dũng nói.

(Theo Người Lao Động)

Dân chơi DJ nè pà con

Xấu nhưng kết cấu nó đẹp, đúng là dân chơi DJ ;))








Hàng tuyển bé đẹp

Nhìn cặp "zu'" mà thèm rồi, đây là hàng tuyển từ bé đẹp đó nhé






Tôi thèm "ăn phở" để trị vợ tội "ăn nem"

Chúng tôi đến với nhau từ những ngày học đại học. Chuyện tình yêu thời sinh viên của tôi buồn thì nhiều, vui thì ít vì có rất nhiều lý do, nhưng chúng tôi cũng không thể chia tay nhau. Thời gian thấm thoát trôi đi, năm học cuối đã đến. Đây là lúc 2 đứa phải xác định một cách nghiêm túc về mối quan hệ của mình và rồi chúng tôi quyết định đến với nhau. Đây là niềm vui vô bờ của bản thân, trong niềm vui ấy còn có sự tự hào, bạn bè thán phục vì tôi có thể tán được cô ấy và còn cưới được cô ấy làm vợ (xin lưu ý tôi không đẹp trai lắm và nhà rất nghèo nhưng vẫn đánh bại 2 anh giảng viên và một số sinh viên cùng theo đuổi vợ tôi lúc đó).

Cuộc sống vợ chồng lúc đầu vô cùng khó khăn, người cha bị bệnh hiểm nghèo không thể cứu chữa, ra trường tôi không có việc làm, nhờ chạy vạy, vợ tôi dạy hợp đồng cho một trường phổ thông. Bố ốm, nhà nghèo, bản thân không có việc làm, cuộc sống thật tối tăm. Nhưng tôi thật hạnh phúc, khi vợ tôi yêu thương tôi hơn ngày xưa, trong hoàn cảnh khó khăn là thế, vợ không tỏ vẻ chán nản, kêu ca, tôi thấy phục và yêu vợ mình lắm!

Đầu năm 2006, bố tôi qua đời. Sau cái chết của bố, từ đây, tôi gặp nhiều may mắn trong công việc. Ngay năm đó, tôi được biên chế, cũng ngay năm đó, chúng tôi quyết định sinh con và đến cuối năm một bé trai chào đời. Đây là niềm hạnh phúc to lớn đối với gia đình. Được biên chế, nhưng tôi phải đi làm ở một nơi rất xa, tuy nhiên chỉ sau một năm tôi được chuyển công tác về trung tâm của huyện, và sau gần một năm thì tôi được chuyển công tác lên tỉnh. Niềm vui của gia đình còn lớn hơn nữa, khi cuối năm 2007 vợ tôi được biên chế.

Tôi làm việc trên tỉnh một tuần 2 lần về với vợ con. Nhưng năm sau, do sự giúp đỡ của bạn bè, đồng nghiệp, tôi mua được mảnh đất và dựng được căn nhà tạm trên thị xã. Đây là sự thay đổi to lớn đối với tôi và gia đình, niềm vui này còn nhân lên gấp bội khi tôi đáp ứng được nguyện vọng của vợ (Trước đây vợ tôi có mong ước được ở một nơi nào đó của thị trấn). Cuộc sống tuy vất vả vì phải xoay sở với nợ nần nhưng tôi thấy rất hạnh phúc. Tuy nhiên có lẽ cũng từ đây, cuộc sống gia đình tôi bắt đầu có sự xáo trộn.
Sau khi ổn định nhà cửa, chúng tôi quyết định 2 bố con sẽ sống cùng vì vợ chưa chuyển được công tác nên phải đi làm cách nhà 50 cây số, cuối tuần mới về. Phấn khởi và tự hào trước những thành quả đạt được, tôi vui vẻ chăm lo cho con và làm rất nhiều việc để lo trả nợ tiền làm nhà, một lòng vun vén hạnh phúc gia đình. Vợ tôi ở nơi xa yên tâm công tác.
Trong khi vợ công tác ở xa, để vợ yên tâm, tôi làm tất cả mọi việc. Riêng việc nuôi con, có lẽ tôi chỉ thua phụ nữ là không thể cho con bú. Thương vợ phải đi làm ở xa, khi về rất mệt mỏi, tôi làm tất cả mọi việc trong gia đình. Kể cả khi thời tiết bình thường hoặc khi trời giá rét, tôi luôn nhận giặt quần áo để vợ không bị cóng tay. Với gia đình, tôi chu toàn mọi việc. Ở cơ quan, tôi luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao, bạn bè đồng nghiệp yêu thương, tôn trọng. Không chỉ riêng cơ quan tôi, với cơ quan của vợ, họ nghe thấy sự chu toàn của tôi, nên qua vợ tôi, tôi biết có nhiều người rất khâm phục và cảm mến. Hạnh phúc tưởng như vô bờ nếu không có một chuyện xảy ra.

Tôi cũng muốn đi "ăn phở" để trả đũa vợ đã cắm sừng mình... (Ảnh minh họa)
Vợ đi công tác xa, tôi vẫn động viên: “Em đi làm như vậy rất buồn, thi thoảng cứ đi hát hò cùng với bạn bè cho vui”, vợ tôi cũng rất vui và tự hào về điều đó. Mặc dù rất tin tưởng vợ và không có biểu hiện nghi ngờ gì nhưng tôi có một linh cảm về điều gì đó khác thường.
Sự linh cảm của tôi đã đúng, khi vào dịp Tết của năm 2010, tôi đọc được một tin nhắn bằng tiếng anh của một người lạ gửi cho vợ lúc 23 giờ. Hơi nghi ngờ, tôi nhờ một người bạn dịch, người bạn đã khuyên tôi: “Người này rất yêu quý vợ anh, anh đừng để chị biết mà chị buồn”. Tôi biết có chuyện đã xảy ra...
Không muốn để trong lòng mối hoài nghi, tối mùng 4 Tết, tôi chủ động nói chuyện với vợ, cô ấy làm toáng lên và rất giận dữ vì tôi nghi ngờ cô ấy. Thấy thái độ của vợ như vậy, tôi suy nghĩ lại và xin lỗi cô ấy.
Bẵng đi một vài tháng, tôi không để ý chuyện đó nữa. Nhưng hôm vợ tôi đi làm giấy khám sức khỏe để chuyển công tác, tôi thấy trong máy có tin nhắn của một số quen, khi mở ở mục tin nhắn thì nó đã bị xóa, nhưng máy này vẫn lưu lại số ở mục nhật ký điện thoại. Nghi ngờ nhưng cũng hết sức bình tĩnh, tôi dùng máy của vợ hỏi đồng nghiệp của cô ấy về chủ nhân của số điện thoại trên (vì cô ấy không lưu số đó trong danh bạ). Khi biết đích danh chủ nhân của số điện thoại, tôi nhẫn nại chờ đợi…
Một hôm vợ tôi đi chơi để máy ở nhà, tôi cầm máy và nhắn vào, không thấy trả lời, tôi nhắn tiếp “Sao anh không nhắn cho em?”với lời lẽ có vẻ giận dỗi. Một lúc sau thì bên kia trả lời “Xin lỗi em vì anh vừa đưa vợ con đi ăn chè”.
Đoạn hội thoại diễn ra:
- Em sắp phải chuyển công tác rồi nên buồn quá nhắn cho anh!
- Không sợ chồng ở nhà à?
Tôi biết là đã có chuyện nhưng vẫn cố bình tĩnh để nhắn tiếp:
- Chồng đang cắm cúi làm việc nên không biết, em sắp phải chuyển công tác rồi, xa anh em thấy buồn lắm!
- Xa em anh cũng buồn lắm, mình chẳng thể làm gì để ở mãi bên nhau đâu em ạ.
- Anh nhớ nhất là kỷ niệm nào khi anh em mình ở bên nhau?
- Đó là hôm đi cà phê về và mưa…
- Em phải chuyển công tác rồi khi nào có dịp lên đây thì gọi cho em nhé!
Những lời nói đó như dao cứa vào trái tim tôi… nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh và cùng lúc đó thì vợ tôi về. Tôi thấy bàng hoàng, trong người rất khó chịu nên tôi lấy xe đi lang thang mà không biết mình đi về đâu. Mấy ngày sau tôi chỉ về nhà với con một lát rồi lại đi làm. Sau hôm đó, tôi cũng đã ngồi nói chuyện với vợ. Theo như vợ tôi kể và quá trình xác minh của tôi thì chuyện cũng chưa đến mức to lắm nhưng tôi rất đau, đau đớn lắm vì niềm tin của tôi bị phản bội…

Một kế hoạch trả thù được vạch ra, với một người “Thông minh thì ít nhưng thủ đoạn có thừa” như tôi thì việc trả thù là rất đơn giản. Ngay lập tức, tôi có số điện thoại của vợ người đó, đồng thời một lý lịch cụ thể về gia đình, nơi công tác của người vợ đó như thế nào đã có sẵn trong cặp. Kế hoạch không hề tàn bạo nhưng cũng đủ sức phá tan tổ ấm của kẻ thù. Nhưng lúc đó …, lòng nhân từ trong tôi trỗi dậy… và dù rất căm tức, tôi lại một mình chịu nỗi đau, nỗi khổ tâm để cho gia đình đó được êm ấm. Và kế hoạch trả thù được hủy bỏ.

Với bản tính hiền lành và đặc biệt là rất thương con, tôi một mình chịu đựng nỗi đau đó và đi tìm câu trả lời tại sao vợ tôi lại làm thế? Tôi không phải là người ăn chơi, phá hoại mà trái lại, tôi lại là một người chồng mẫu mực, đẹp trai và sống rất tình cảm… nhưng sao vợ tôi lại đối xử với tôi như thế? Cuối cùng, tôi không tìm ra câu trả lời.
Đi tìm trên mạng có một bài “Chồng ngoan vợ vẫn ngoại tình” tôi mới lý giải được phần nào việc làm của vợ tôi nhưng tôi đã nghĩ tới điều sâu xa hơn, đó là trong lúc tôi đang cố dồn sức để lo cho gia đình, không có đủ điều kiện để chăm lo cho vợ thì cô ấy được người kia chia sẻ, động viên và sự đồng cảm của họ đã dẫn đến hành động phản bội của vợ tôi.

Người đàn ông đó cũng hoàn cảnh lắm, 2 vợ chồng phải làm trong tận Cà Mau, họ cũng phải ở cách xa nhau 70, 80 cây số. Họ mới chuyển ra ngoài này được vài tháng và gia đình đó cũng có những xáo trộn nhỏ trong tình cảm. Là người đàn ông cũng khá tâm lý, tôi biết thì ra không phải hắn dùng chiêu nịnh nọt, tâng bốc vợ tôi mà hắn dùng chiêu thứ hai đó là sự chia sẻ, để chinh phục vợ tôi và cô ấy đã dính vào bẫy của hắn, thậm chí vợ tôi còn khen hắn trước mặt tôi.

Khi tìm hiểu rõ về “kẻ thù” thì tôi mới biết… hóa ra, hắn ngoài nghề giáo viên thì còn có nghề bán cá ở chợ (xin lưu ý với tất cả anh chị em, đừng coi thường bất cứ một người nào trong lĩnh vực này!). Và lúc đó, tôi thấy mình đã thua hắn! Chắc chắn một điều rằng, khi vợ tôi sa ngã, cô ấy không có nhu cầu về thể xác vì bản thân tôi thừa sức đáp ứng. Thứ mà từ trước đến nay tôi trân trọng nhất ở vợ là tình cảm vợ chồng, thế nhưng cô ấy đã ngoại tình bằng tư tưởng, chà đạp lên sự yêu thương hết mức của tôi…

Chuyện xảy ra đã hơn một năm, tôi đã cố quên đi để cho gia đình êm ấm và hiện giờ, gia đình tôi vẫn hạnh phúc. Ở nơi công tác mới, bạn bè của vợ cùng rất cảm mến về tình cảm gia đình tôi nhưng nỗi đau trong lòng tôi thì không bao giờ quên được. Tôi đã ví vết thương đó như vết sẹo trên da, sẹo có thể khỏi được nhưng không thể xóa đi để làn da được lành như cũ. Niềm tin bị mất, gia đình vẫn hạnh phúc nhưng từ đó đến nay, tôi phải mang theo mình một nỗi buồn vô tận.

Vốn là người hay suy nghĩ, lại gặp chuyện này, tôi càng khổ tâm hơn. Cuộc sống đối với tôi luôn luôn đạt hai chữ “cố gắng” lên trên nên tôi thường hay mất ngủ, hằng đêm không ngủ được tôi vẫn tự hỏi “Vợ ơi, vì sao lại làm như thế?”. Cũng vì mất niềm tin tuyệt đối ở vợ nên giờ đây, tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuyện đó.

Trong suy nghĩ của tôi, tôi thật sự không muốn “giữ mình” nữa… Cũng giống như ai kia, tôi cũng muốn đi “ăn phở”, thậm chí “phở” đã từng đến tận mồm… nhưng nghĩ đến đứa con trai yêu quý của mình, tôi vẫn phải cố gắng kìm chế.

Tuy nhiên, tôi không biết sẽ giữ được mình bao lâu… vì nếu có một người phụ nữ nào đó hiểu tôi, quan tâm đến tôi, biết động viên tôi thì chắc chắn một điều rằng, tôi không đủ bản lĩnh để giữ vững lý trí của mình vì tôi biết, tôi cũng chỉ là một con người và sống bằng trái tim!

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Người tình bắt tôi phải bỏ chồng

Tôi lấy chồng từ khi mới tốt nghiệp Đại học chưa được bao lâu. Rất nhiều người trong số các bạn bè cho rằng cuộc sống của vợ chồng tôi là một dạng “kiểu mẫu”. Chồng sĩ quan quân đội, vợ cán bộ Nhà nước, thu nhập ổn định, có hai đứa con ngoan ngoãn và một căn nhà nhỏ xinh xắn. Bấy nhiêu đó đã là mơ ước của bao người.
Nhiều người cho rằng phụ nữ chỉ ngoại tình khi có một ông chồng tồi tệ. Nhưng trường hợp của tôi sẽ chứng minh điều ngược lại, rằng không chỉ những ông chồng tệ bạc, chồng quá tốt cũng dễ đẩy người vợ đến chỗ ngoại tình. Chồng tôi khá bảnh trai, con nhà gia giáo. Tôi chưa bao giờ có thể tìm được bất kỳ khuyết điểm gì nơi anh.
Anh sạch sẽ, gọn gàng, nấu ăn ngon hơn cả tôi lẫn mẹ anh. Tiền lương bao nhiêu anh về đưa hết cho vợ, tuyệt nhiên không bao giờ tụ tập nhậu nhẹt, cũng không hút thuốc, uống rượu. Anh thường xuyên dành thời gian chăm sóc vợ và chơi với các con, kèm chúng học hành hay đưa chúng đi chơi. Anh luôn nhớ mua quà vào những ngày kỷ niệm, sinh nhật và chưa từng bao giờ thấy nổi nóng với bất kỳ ai… Đó là người chồng – người cha mẫu mực của tất cả những người chồng – người cha. Nhưng không hiểu sao điều ấy lại làm tôi chán đến không thể chịu nổi.
Anh là một điều gì đó quá hoàn hảo, quá tròn trịa, quá ngọt ngào. Trong khi đó, tôi tự thấy mình đầy khiếm khuyết, tôi sống mạnh mẽ và đầy bản năng. Tôi ao ước những thứ phiêu bạt, dữ dội, những thứ không có sẵn ngay trong tầm tay khi tôi cần đến. Tôi ghét thấy cái cảnh anh cần mẫn với những rau củ thịt thà trong bếp đều đều mỗi buổi tối. Đồ đạc tôi vứt lung tung, anh lại lặng lẽ theo sau thu dọn gọn gàng.
Anh thích nhất là ôm vợ thật lâu trước lúc đi ngủ, nói những lời âu yếm trong khi điều đó làm tôi chán đến tận cổ. Tôi mà gắt lên là anh sẽ chiều theo bất kỳ thứ gì tôi muốn. Cứ nhìn thấy mặt anh là tôi muốn hét lên bảo anh: Đừng tốt quá như thế nữa. Đôi khi hãy bừa bãi, hãy đi nhậu, hãy gắt gỏng với tôi, hãy bỏ mặc tôi để tụ tập bạn bè… như những đàn ông khác đi. Có như thế, tôi mới thấy mình đang sống với một con người bình thường. Chứ như thế này nhiều lúc tôi có cảm tưởng anh như một con cún nhỏ lúc nào cũng loanh quanh bên chân tôi vậy.

Tôi ngoại tình cũng chỉ vì muốn mang lại hạnh phúc cho chồng mà thôi... (Ảnh minh họa)

Đúng lúc quan hệ của hai vợ chồng lao đao nhất thì tôi gặp một người đàn ông khác. Anh là họa sĩ - giảng viên chuyên ngành Mỹ thuật. Dường như số phận đã sắp xếp cho tôi được gặp con người hội tụ đủ những gì tôi mong muốn ở một người đàn ông. Chưa bao giờ tôi biết ai quyến rũ đến thế, và tôi đã yêu bằng tất cả trái tim mình. Tôi nói với chồng là đi công tác để đi du lịch cùng anh trong những dịp cuối tuần. Đó là những ngày tôi hạnh phúc nhất.
Tôi đã từng muốn bỏ chồng và yêu cầu anh bỏ vợ để chúng tôi được công khai đến với nhau nhưng anh không đồng ý và bảo không muốn làm tan vỡ gia đình người khác. Bản thân tôi khi bình tĩnh nghĩ lại cũng thấy là không nên.
Chồng tôi quá tốt, tôi không nỡ làm anh đau khổ. Với lại, trong cuộc sống chung chắc gì người tình đã tốt bằng anh. Giới văn nghệ sĩ chỉ yêu là hay thôi chứ lấy về mệt lắm. Thế nên sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định vẫn ở bên chồng tôi, còn lúc nào cảm thấy quá chán ngán tẻ nhạt, tôi sẽ tìm đến người tình như một cách giải tỏa chính mình, như làm một chuyến nghỉ mát sau thời gian dài nhọc mệt. Đó là một quyết định sáng suốt mang lại hiệu quả tuyệt vời: tôi vẫn giữ được cho mình những giây phút thăng hoa lãng mạn bên người đàn ông tôi thích, đồng thời cũng cảm thấy yêu chồng hơn trước rất nhiều. Quan hệ của hai vợ chồng nhờ đó được cải thiện, trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Chồng tôi thấy thế tuy không hiểu nguyên do nhưng cũng rất vui. Trong một thời gian dài, mọi chuyện diễn ra thật tốt đẹp.
Nhưng đời ai học được chữ ngờ. Anh họa sĩ mới đầu khăng khăng “không muốn làm tan vỡ gia đình người khác” giờ bỗng nhiên giở chứng. Đột nhiên một ngày, chả hiểu ăn phải cái gì mà anh bỗng dưng lao đến gặp tôi bảo đã nghĩ lại: tôi mới là người phụ nữ anh cần, anh sẽ bỏ vợ để lấy tôi… Lúc đầu tôi tưởng anh đùa vui nên bảo: “Rồi, anh cứ bỏ vợ đi em lấy anh ngay”. Nào ngờ anh về li dị vợ thật rồi quay sang bắt tôi bỏ chồng. Thấy tôi chần chừ anh bắt đầu tức giận, dọa sẽ đem tất cả mọi chuyện kể với chồng tôi. Tôi hoảng hốt quá bèn nghĩ kế hoãn binh, xin nửa tháng để nghĩ cách nói với chồng, phải thuyết phục mãi anh mới đồng ý.
Thực lòng thì tôi không hề muốn bỏ chồng, thế gian này đào đâu ra được người tốt như vậy chứ. Thế nhưng mười ngày đã trôi qua, tôi vắt óc mãi vẫn không nghĩ ra được cách gì mà anh họa sĩ kia thì cứ liên tục điện thoại thúc ép. Thật sự tôi bắt đầu thấy chán và sợ con người đó, nghĩ đến phải sống chung với cái thói thất thường của anh ta mà tôi gớm đến phát sốt. Nhưng tôi lại sợ không dám nói thẳng với anh ta bởi chắc chắn gã đàn ông điên khùng ấy sẽ chạy đến kể với chồng tôi mọi chuyện ngay.
Suốt một thời gian dài qua lại, biết bao nhiêu tin nhắn, email, ảnh chụp tình tứ, tôi có muốn chối cũng không thể chối được. Mặc dù chồng tôi rất yêu thương vợ nhưng đàn ông có mấy ai lại vị tha trong chuyện ngoại tình. Hiện giờ tôi rất sợ hãi và lo lắng. Xin mọi người hãy tư vấn giúp tôi phải làm sao để giải quyết êm đẹp mọi chuyện và giữ được trọn vẹn gia đình. Và nếu mọi chuyện bại lộ, tôi sẽ phải giải thích thế nào để chồng tôi hiểu rằng tôi ngoại tình cũng chỉ vì muốn mang lại hạnh phúc cho anh mà thôi?

Clip kiều nữ lộ ngực vì màn drift xe ( Bản Full )

Cô nàng chân dài xinh đẹp được một phen hú vía sau khi ngồi trên chiếc Toyota Supra và chứng kiến màn drift xe, đốt lốp ở tốc độ cao cực kỳ ngoạn mục.

Sức mạnh đặc biệt từ chiếc Toyota Supra, cùng tay lái điêu luyện ở những vòng cua tốc độ cao khiến cho chiếc áo của thiếu nữ bị xé toang để lộ vòng 1 nõn nà.





Link Download: http://www.mediafire.com/?c57ty62t3rjbcc7

Hot girl Mi Anh

Em còn nhỏ, các bác chớ làm liều nhé :)