Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

Clip "Hậu trường chụp ảnh nude tại Việt Nam" gây sốc cư dân mạng

Không những một mà có đến 3 clip "Hậu trường chụp ảnh nude tại Việt Nam" đang được "truyền bá" rộng rãi trên một số trang web và các diễn đàn. Đoạn clip ghi lại cảnh thực hiện một buổi chụp hình nude trong căn phòng khá nhỏ, bối cảnh chủ yếu diễn ra trên giường với chăn nệm trắng toát. Nhân vật chính trong clip là một cô gái còn rất trẻ, nhiều người dự đoán trong độ tuổi 9x, uốn éo tạo dáng theo sự chỉ đạo của đạo diễn.

Cô gái lột bỏ đồ dần dần cho đến khi không còn một mảnh vải che thân trong clip.

Xuất hiện trong đoạn đầu tiên của clip, cô gái mặc quần áo đầy đủ, đi cả dép cao gót trên giường, sau đó dần dần lột "xiêm y" chỉ còn bộ đồ lót và cuối cùng là nude hoàn toàn. Clip này được cho là của một "ekip" người Việt vì có thể nghe thấy rõ tiếng miền Nam trong suốt cả 3 clip.
Nữ "diễn viên chính" trong clip tỏ ra hoàn toàn tự nguyện khi chụp ảnh nude và lắng nghe những lời chỉ dẫn từ người bên ngoài. Nhiều comment nhận định, có vẻ như đây là lần đầu tiên cô gái chụp ảnh thế này.
Hình ảnh nóng bỏng của "diễn viên" chính.

Clip với chủ đề nóng được tung lên mạng khiến nhiều người tò mò và nhanh chóng được chia sẻ chóng mặt. Phần đông các ý kiến đều cho rằng nó chẳng khác gì một đoạn phim sex trong các bộ phim khiêu dâm. Có người còn nghiêng về khả năng một người trong buổi quay clip đã cố tình phát tán clip trên internet để "giới thiệu" hình ảnh của cô gái 9x nóng bỏng có vòng một quyến rũ chẳng kém gì Elly Trần.
Xem video:



Nỗi khổ mang tên ‘máy bay’ và ‘phi công trẻ’

 Ảnh minh họa
Nặng lòng vì làm “máy bay”

Cái bụng đói cồn cào bỗng dưng mất cảm giác, cổ họng thì như nghẹn ứ chẳng muốn nữa, Huyền chúa ghét cái cảm giác dù đã cố tránh nhưng thi thoảng vẫn cứ phải nhìn thẳng vào thực tế: mình đã quá già cỗi so với chàng. Tránh làm sao được, bình thường khi nam nữ bằng tuổi nhau, chị em nom đã luôn "cứng" hơn cánh mày râu rồi, trong khi đó, Huyền lại hơn chàng tận 5 tuổi, dù đôi bên có ra sức “ngụy trang” khéo léo đến đâu thì chuyện che giấu đi khoảng cách của anh chàng 23 tuổi với một “bà chị” sắp bước sang đầu băm dường như là điều không tưởng.
Nhưng buồn nhất có lẽ là những lúc mà Huyền có dịp diện kiến bạn bè chàng. Nhiều lúc nghe họ xưng hô “mày mày tao tao” với chàng rồi lại quay ra kính cẩn gọi mình là “chị”, Huyền cảm thấy chạnh lòng khó tả. Tủi thân hơn nữa là lúc nhìn thấy mấy cô bé trẻ trung, xinh tươi cứ nhí nhảnh bên cạnh mấy cậu bạn của chàng, rồi nghĩ đến mình, Huyền chợt thấy thiếu tự tin ghê gớm.
“Thôi thì chấp nhận điều đó và cứ nghĩ rằng mình già, mình xấu mà người ta vẫn yêu, thế mới đúng tình yêu chân thành”, đó là cách suy nghĩ hiệu quả nhất để Huyền giải tỏa stress khi phải làm “máy bay”.
Không được lạc quan như Huyền, Mai Trang lại luôn sống trong cảm giác dằn vặt, đấu tranh tư tưởng vì trót yêu "phi công trẻ".
Trang tâm sự, kể từ ngày yêu một anh chàng kém 3 tuổi, cô bị cả gia đình lẫn bạn bè liên tục công kích. Bố cô mấy tháng nay cứ hết đi vào lắc đầu lại đến đi ra chép miệng, thi thoảng đay nghiến con gái: “Nuôi con học tử tế mà sao ngu ngốc thế, đâm đầu vào yêu thằng trẻ ranh, sau này khổ một đời thôi”. Các cụ cổ hủ đã vậy, đến mấy bà chị thân thiết cũng chẳng thoáng hơn là bao. Họ cứ nhất định lấy tư cách người đi trước nhồi vào đầu Trang tư tưởng “kết hôn xong, đẻ thêm đứa con có mà như 2 cô cháu”.
Cũng không thể trách họ được vì họ chỉ nghĩ cho Trang. Cô xinh xắn, công việc đề huề, ổn định, 25 tuổi, bố cô giờ mong con gái kiếm được tấm chồng cân xứng. Vậy mà sự lựa chọn của cô lại là chàng “phi công trẻ” vừa chân ướt chân ráo ra trường, còn đang chấp chới với bao dự định hão huyền, viển vông. Gia cảnh “phi công” cũng "mèng mèng" nên tất nhiên lúc này chàng vẫn chỉ là một anh cựu sinh viên nghèo vượt khó. Thử hỏi bố Trang không nẫu lòng sao được.
Không được gia đình ủng hộ nên nhiều khi Trang chán nản lắm, bản thân cô cũng nửa đùa nửa thật thú nhận: “Yêu vậy thôi chứ thấy tương lai mờ mịt quá, đợi được đến lúc chàng có sự nghiệp ổn định, vững vàng để kết hôn thì chắc mình đã thành bà già xấu xí rồi”.

Thành "phi công" cũng có sướng gì
“Nhiều lúc đi uống với nhau, thấy nàng móc túi ra trả tiền mà thấy nhục lắm nhưng mình thì lực bất tòng tâm, chả lẽ khi nào hết tiền thì không gặp nhau nữa…”, Quốc Thái (21 tuổi) tâm sự.
Thái tình cờ quen Luyến tại nơi cậu thực tập. Luyến nhỏ người, xinh xắn tính tình lại trẻ trung nên tuy biết nàng hơn 4 tuổi, Thái vẫn không ng nổi cảm giác xao xuyến trước bà chị xì tin này. Cậu càng hạnh phúc hơn khi biết Luyến cũng có cảm tình với mình. Thế rồi từ “chị em” họ chuyển dần qua “cậu tớ” rồi cuối cùng là “anh em” lúc nào chẳng hay. Tình yêu đến với họ bất chợt dù chỉ trong âm thầm giấu diếm, bởi cả hai đều vô cùng ái ngại trước miệng lưỡi thế gian cũng như không mặn mà với khẩu hiệu “phi công trẻ lái máy bay bà già”.
Người đời cứ bảo yêu gái già thì sướng, họ kinh nghiệm, biết chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc. Nhưng đó là họ chỉ nhìn vào bề nổi. Chứ cứ thử lần đầu tập tọe “lái máy bay” như Thái thì mới hiểu thế nào là “nỗi lòng phi công”.
Thái gặp khá nhiều áp lực. Đi với nàng, cậu luôn phải cố tỏ ra chững chạc, đứng đắn từ trong ra ngoài. Quần jeans, áo phông giờ cất hết, thay vào đó là những sơ mi, quần Âu chỉnh tề, đĩnh đạc. Đến râu ria cả tuần mọc lún phún, nhom nhem Thái cũng phải "để dành" chẳng dám cạo, chỉ bởi nàng bảo "trông mày râu nhẵn nhụi nhìn trẻ con lắm!”. Khổ nhất là ngay cả khi hai đứa giận hờn, cãi vã, Thái luôn phải nhận phần thua thiệt về mình, vì bằng không sẽ bị mang tiếng “trẻ con hay chấp nhặt!”.
Không chỉ có vậy, cậy ra đời sớm hơn Thái vài năm, Luyến thường tự cho mình là người đi trước, kinh nghiệm đầy mình nên mọi chuyện cô luôn tự mình quyết định. Nhiều lúc Luyến còn tự hào tuyên bố: “Em có thể giải quyết mọi việc một cách êm đẹp mà không cần có anh”, cô chẳng mảy may để ý đến tâm trạng của người yêu, cô càng không biết rằng hành động ấy cũng đã động chạm rất nhiều đến tự ái của một gã "phi công" như Thái.
Nhắc đến tự ái thằng đàn ông thì có lẽ “đau” nhất là vấn đề tài chính. Ngay cả khi Luyến không bao giờ than thở chuyện “bao trai” thì Thái cũng đã đủ thấy xấu hổ. “Anh làm gì có tiền, thôi cứ để đấy cho em”, mỗi lần nghe người yêu thủ thỉ như thế và móc hầu bao ra mà Thái thấy muối mặt và bất lực vô cùng.
“Ai bảo mình trẻ người non dạ hơn, tài cán chưa vượt được nàng. Thôi thì cố đợi một thời gian nữa, mình điều kiện hơn, lúc đó sẽ bù đắp cho nàng vậy”, Thái chỉ biết tự an ủi mình và người yêu như vậy, nhưng trong lòng thì luôn nặng trịch nỗi đau thầm kín mà chỉ những phi công trẻ như cậu mới hiểu.
Có câu “Tình yêu không phân biệt tuổi tác”, nhưng thực tế nó vẫn là liều thuốc thử nồng độ cao với các cặp trai gái. Và chắc chắn chỉ có sự kiên nhẫn, hi sinh cùng một tình yêu chân thành mới có thể phá bỏ được những rào cản về tuổi tác để các “phi công” và “máy bay” đến được với nhau.

Đau đớn trước ngày cưới vẫn đi bán dâm

Đúng ngày về quê chuẩn bị làm đám cưới lại có “khách” nằn nì “mua vui” bằng được, đành tặc lưỡi “cố thêm một lần bù vào số tiền còn thiếu hụt của đám cưới”.

Nào ngờ Trần Xuân Hoài (1978, Việt Yên – Bắc Giang) bị bắt, cảnh sát dẫn giải Hoài ra xe ngay trước mắt chồng chưa cưới. Cô cứ nghĩ vậy là hết, chẳng ai có lòng bao dung tới mức tha thứ cho kẻ đã phản bội mình ngay trước mắt.
May mắn cho Hoài, sau quãng thời gian đau đớn, chồng chưa cưới của Hoài cũng nhận ra, cô làm vậy là để san sẻ bớt gánh nặng trên vai anh. Vì thế anh đã quyết định cho Hoài một bến bờ hạnh phúc thực sự…

Trần Xuân Hoài

Nào ngờ Trần Xuân Hoài (1978, Việt Yên – Bắc Giang) bị bắt, cảnh sát dẫn giải Hoài ra xe ngay trước mắt chồng chưa cưới. Cô cứ nghĩ vậy là hết, chẳng ai có lòng bao dung tới mức tha thứ cho kẻ đã phản bội mình ngay trước mắt.
May mắn cho Hoài, sau quãng thời gian đau đớn, chồng chưa cưới của Hoài cũng nhận ra, cô làm vậy là để san sẻ bớt gánh nặng trên vai anh. Vì thế anh đã quyết định cho Hoài một bến bờ hạnh phúc thực sự…

Phận bạc từ bé

Trần Xuân Hoài (1978, Việt Yên – Bắc Giang) từ bé đã phải sống thiếu thốn tình cảm. Không rõ vì lý do gì cha Hoài chia tay nhau từ sớm, bỏ lại hai chị em gái Hoài cho cha nuôi năm cô mới vừa tròn 4 tuổi. Cha Hoài sợ các con vất vả nên quyết định một mình “gà trống nuôi con”.

Tới ngày chị em Hoài trưởng thành lại một tay cha vun vén hạnh phúc cho hai chị em mà chẳng được hỏi thăm dù chỉ một lời. Cha mất, cũng không về.

Vợ chồng Hoài lục đục rồi chia tay cũng không hỏi tới. Chưa bao giờ Hoài nhìn thấy khóc dù chỉ một lần. Với Hoài chẳng khác một cái cây sừng sững vô tri, vô giác.

Chia tay chồng, ra đi với hai bàn tay trắng cùng một đứa con thơ mới hơn 4 tháng tuổi, Hoài chẳng biết làm gì mà sống.

Thế rồi Hoài bồng con về Hà Nội tìm việc làm thuê. con Hoài lưu lạc tới một xóm trọ nghèo ở khu vực gần bến xe Gia Lâm. con ôm nhau thì không thể kiếm ra tiền.

Vì vậy, Hoài buộc phải gửi con cho một người phụ nữ cùng xóm trọ trông giùm mà không hề biết người phụ nữ đó là ai và từ đâu tới. Tuy nhiên, đứng trước nguy cơ cả hai con cùng chết đói thì Hoài không còn lựa chọn nào hơn.

Hoài gửi được con chưa hết ngày thứ 2 đã chẳng còn thấy con và người hàng xóm trọ đâu. Hoài như phát điên, hóa rồ lao đi khắp nơi tìm con, nhưng tất cả đều vô vọng. Hoài không bao giờ được gặp lại đứa con thơ và người phụ nữ đó nữa. Hoài chỉ còn lại một tia hy vọng cuối cùng là báo công an tìm giúp…

Cả 1 năm trời đằng đẵng Hoài chỉ biết khóc và lao đi khắp nơi tìm con nhưng đều bặt vô âm tín. Ngay cả người chồng cũ cũng chẳng buồn giúp gì Hoài trong thời gian đó vì anh không tin con mình bị bắt cóc thật… Nỗi đau quá lớn khiến Hoài chẳng còn thiết gì nữa cho tới khi gặp Ba, một người đàn ông trong thế giới “chợ người”.

Sau thời gian yêu ngắn ngủi, Hoài quyết định dọn về cùng anh Ba chung sống như vợ chồng. Sống với Ba, Hoài cảm nhận được tất cả những cảm giác mà cô chưa bao giờ từng được trải qua, đó là cảm giác được yêu thương, chăm sóc.

Tuy nhiên gia đình anh Ba lại quá nghèo, anh Ba phải mang gánh nặng gia đình ở quê khiến Hoài không khỏi mủi lòng xót thương.

Bước đường sa ngã

Nhiều lúc tận mắt chứng kiến anh Ba “cày ngày, cày đêm” cũng không đủ tiền gửi về phụ giúp gia đình mỗi khi có công to việc lớn, Hoài xót lắm. Nhưng với đồng lương rửa bát thuê cho quán phở thì cô cũng lực bất tòng tâm.

Đang trong lúc bí bách thì Hoài gặp lại Chanh, một chị bạn cũ chơi từ ngày còn nhỏ ở quê, nay đã đổi tên thành Hải Yến. Hoài không biết chị Yến làm gì ở đâu, chỉ biết chị rất nhiều tiền.

Sau đôi ba lần Yến cho Hoài vay không lấy lãi, Yến đã thì thầm to nhỏ rủ Hoài đi “bán thân” vừa nhẹ nhàng, vừa có nhiều tiền.

Nghe tới đó Hoài đã rụng rời chân tay vì sợ hãi. Hoài không chấp nhận nhưng chị Yến cũng đang cần tiền gấp, Hoài biết đào đâu ra tiền để trả nợ khi cô chỉ biết trông vào tiền lương bèo bọt từ nghề rửa bát thuê.

Suy đi tính lại, ngoài việc giấu chồng làm liều, Hoài chẳng còn cách nào hơn. Tuy nhiên, Hoài cũng phải dặn Yến trước, cô chỉ làm vào những giờ rảnh rỗi, thời gian xen kẽ nghỉ ngơi giữa các buổi để trả nợ cho xong chứ không thể theo nghề “bán thân”.
Mặc cả là vậy, nhưng khi kiếm được tiền quá dễ dàng đã khiến Hoài “đánh rơi” lòng tự trọng, nhân phẩm của chính mình.
Hoài nhẩm tính vừa được nghỉ ngơi lại được tiền, số tiền đi “một cuốc”, nửa tiếng đồng hồ cũng có giá trị bằng 3 buổi rửa bát ở quán phở từ 5 giờ tới 9.30 sáng. Vừa được ngủ muộn lại có tiền, chẳng còn gì hơn. Nghĩ vậy, Hoài liền bảo Yến “dẫn mối” cho mình trong khoảng thời gian cuối giờ nghỉ trưa và giờ tan sở.
Thời gian đó Hoài mộc mạc với bản chất vốn có, không hề son phấn nhưng cũng khiến nhiều khách làng chơi thích. Họ cho rằng Hoài là một địa chỉ “an toàn” nên rỉ tai nhau “nếu có nhu cầu cố xếp thời gian còn hơn gặp mấy em mắt xanh mỏ đỏ để mà rước họa vào thân”.

Nhờ vậy cuộc sống của “vợ, chồng” Hoài có phần dễ chịu hơn. Tới lúc này Hoài cần một “bảo đảm” cho mình nên cả hai quyết định tiến tới hôn nhân.

Đồ đạc, cỗ bàn cũng đã được gia đình nhà trai chuẩn bị sẵn… Những tưởng lúc này mọi sóng gió, chìm nổi cuộc đời cũng thế mà vùi lấp sau lưng.

Sau ngày cưới Hoài cũng sẽ vĩnh biệt cái nghề “bán phấn buôn hương” dấm dúi sau lưng chồng bấy lâu. Nào ngờ, đúng ngày Hoài theo chồng về quê chuẩn bị đám cưới thì Yến lại gọi, nài nỉ

Hoài giúp mình làm thêm một “cuốc” cuối cùng rồi hãy dã biệt nghề. Nghĩ tới đám cưới trước mắt, công việc bộn bề ở quán cơm chưa hết giờ làm Hoài từ chối.

Nhưng những cú điện thoại liên tiếp với lời hứa mùi mẫm “khách từ xa tới, hứa trả giá cao và sẽ “tàu nhanh” vì cũng có việc bận lại thêm nỗi lo thiếu hụt tiền chi tiêu cho đám cưới đã khiến Hoài nao núng.

Đánh liều Hoài kết hợp luôn chuyến đi về quê với “công việc”. Nghĩ là làm. Hoài bảo anh Ba chở mình qua nhà nghỉ và nói dối: “Anh ngồi dưới này uống nước, chờ em lên gặp chị bạn khoảng nửa tiếng có chút việc, xong đâu đấy vợ chồng mình về quê luôn. Chị đang ở với bồ nên dặn em đi một mình, chắc ngại. Xong việc em sẽ xuống, đừng gọi điện không chị ấy phật ý”.

Hoài không thể ngờ mọi bí mật của Hoài lại bị vỡ lở ngay trong chiều hôm ấy, trước mắt người chồng chưa cưới của mình.

Chưa đầy 10 phút sau, Hoài đã bị công an bắt quả tang khi đang hành lạc với khách trong nhà nghỉ. Anh Ba cũng vì thế mà bị đưa về trụ sở công an lấy lời khai.

Nhìn anh Ba trong phút chốc Hoài hiểu vậy là hết. Chẳng người đàn ông nào vị tha tới mức chấp nhận một người vợ ngang nhiên biến “chồng” thành gã lái xe ôm khờ khạo, ngu ngốc. Ngang nhiên cho chồng dài cổ ngồi dưới quán nước chờ để mình hành lạc với khách ngay trước mắt.

Hạnh phúc không ngờ


Những lo lắng, sợ hãi của Hoài hoàn toàn có lý. Tận mắt chứng kiến vợ bị công an bắt rồi chính anh cũng bị nghi oan, anh Ba giận lắm. Trên đường từ trụ sở công an trở về nhà, hàng trăm câu hỏi được đặt ra khiến anh Ba cay hận.
Cả đêm mất ngủ, cả tháng phờ phạc, anh Ba chẳng còn thiết làm . Nhưng cuối cùng, anh Ba nhận ra một điều - “số tiền Hoài kiếm được đều không dùng vào việc chơi, bù đắp bản thân.
Từ ngày chung sống Hoài vẫn luôn là một cô thôn nữ chân chất, không son phấn, không diện. Hoài gọn gàng trong những bộ quần áo rẻ tiền may sẵn.
Hoài oằn lưng kiếm tiền hay tự đánh mất bản thân cũng vì lo cho mình. Có bao nhiêu tiền Hoài đều đưa hết cho chồng gửi về quê cho già sửa cái này, sắm cái kia…”

Có lẽ sai lầm của Hoài cũng đều do anh mà ra. Do Hoài thực lòng yêu thương, xót xa cho những buổi làm quần quật đêm ngày của anh nên mới dại dột thế. Hoài thật đáng giận nhưng cũng thật đáng thương.

Anh Ba hoàn toàn có quyền bỏ Hoài nhưng anh đã không làm vậy. Anh tin tưởng, sau khi từ trại phục hồi nhân phẩm trở về, Hoài sẽ nghĩ lại, làm lại từ đầu. Và anh sẽ không bao giờ để Hoài phải dại dột thêm một lần nữa.
Vẫn chưa phải là người nhà nên anh không có quyền thăm nom Hoài. Anh đành nhờ chị gái Hoài nhắn gửi lời động viên của anh tới cô: “Cố gắng cải tạo thật tốt, ngày trở về anh sẽ đón em chỉ cần em hứa dù khó kh, khổ sở thế nào cũng không bao giờ được dại dột bán mình nữa”.

Từ đó tháng nào anh cũng cùng chị gái Hoài tới trung tâm tiếp tế, thăm nom vợ cùng lời hứa hẹn chân thành. Biết được điều này Hoài cảm động lắm.
Cô không ngờ anh lại vị tha đến thế. Hoài tự hứa với lòng mình không bao giờ dại dột như vậy nữa. Ở đây trong trung tâm phục hồi nhân phẩm số hai, Yên Bài này Hoài đã ngộ ra được ý nghĩa của cuộc sống…

Người mẫu sinh năm 1994 khoe hàng lộ liễu

Khoe hàng đúng là mốt hiện nay, thêm 1 em người mẫu tuổi teen nữa lại khoe vòng 3 một cách lộ liễu và đáng lên án.

Hot - Ngọc Trinh đú đỡn với bạn trai trong khách sạn

Khỏi phải nói, nhìn pé Ngọc Trinh là muốn ấy rồi :), cũng chiêm ngưỡng những tấm hình đú đỡn với bạn trai của Ngọc Trinh nhé

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Làm ‘chuyện ấy’ với chị đồng nghiệp

Đã hai lần chị vòng tay qua ôm tôi, hôn tôi, khám phá cơ thể tôi. Và tôi cũng đón nhận nó như một người đang yêu.

Mỗi khi người đó hỏi tôi: “Thật ra chuyện của chúng mình là thế nào? Sao hai ta lại để chuyện ấy diễn ra tới hai lần?”, tôi đều chỉ biết nói rằng: “Em không thể giải thích được. Chị ơi, đừng ép em phải giải thích”. Mọi chuyện có lẽ sẽ không có gì lớn lao nếu chuyện của chúng tôi chỉ dừng lại ở tình đồng nghiệp và sự chia sẻ công việc.
Tôi gặp chị ấy khi tôi tới làm ở một công ty mới. Như bao đồng nghiệp khác, khi chạm mặt thì chúng tôi chào hỏi xã giao vài câu rồi ai làm việc đó. Sau khoảng 6 tháng, qua những lần hỏi thăm, nói chuyện thì tôi biết được chị ấy cùng quê với người yêu cũ của tôi. Chúng tôi chia tay được ba tháng vì lý do kẻ Nam người Bắc.
Tôi chủ động nói chuyện với chị nhiều hơn, tâm sự chuyện tình yêu của mình. Tôi tự cho rằng chị là người bạn thân để tôi trút tâm tư, tình cảm. Có lẽ vì tôi thấy chị cùng quê với người yêu cũ nên cảm giác dễ gần hơn. Chị cũng rủ tôi đi chơi chung với các đồng nghiệp khác cho đỡ buồn. Chị cũng khuyên tôi nên quên mọi chuyện. Thật sự chị rất tốt với tôi. Tôi đã chia sẻ được rất nhiều chuyện, từ công việc cho đến tình cảm.
Tình cảm của tôi và chị cũng thân thiết với nhau hơn. Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Tôi tham gia vào những cuộc đi chơi cuối tuần cùng chị và mọi người nhiều hơn. Chúng tôi đã rất vui vẻ cho tới một ngày, cái chuyện ấy đã xảy ra.
Hôm đó là một ngày cuối tuần, chúng tôi đi hát karaoke, đi bar tới khuya. Nhà trọ của tôi đã đóng cửa nên tôi và chị phải thuê phòng nghỉ. Cả hai đều đã mệt nhoài nên lăn ra ngủ một mạch tới sáng. Hôm sau tỉnh dậy, chị vòng tay qua ôm tôi rồi hôn lên môi tôi. Tôi cũng hôn lại chị. Thật tình lúc đó mọi chuyện đến rất nhanh, tôi như bị đứng hình, nằm ngoan ngoãn cho chị vuốt ve và khám phá cơ thể tôi. Tôi không thể tưởng tưởng được có một ngày, tôi lại rơi vào hoàn cảnh này. Tôi bị động và đón nhận tất cả những gì chị mang đến cho tôi.

Ảnh minh họa
Sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra vì tôi chưa từng quan hệ với ai cả. Không biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu. Tại sao chị làm như vậy và tại sao tôi lại đón nhận? Còn về phía chị, chị vẫn cố tỏ ra bình thường như không. Chị vẫn nói chuyện với tôi như mọi ngày.
Hai ngày sau, tôi không thể chịu nổi và đã hỏi chị tại sao lại làm như vậy với tôi? Trước đó, chị cũng tâm sự cho tôi nghe về tình yêu của chị với một người con trai khác. Vậy thì tại sao chị lại làm như vậy với tôi? Chị chỉ nói lời xin lỗi tôi và mong tôi hãy quên chuyện xảy ra hôm đó. Chị nói tôi nếu cảm thấy không còn muốn làm bạn với chị nữa thì hãy coi như chị là người xa lạ cũng được.
Trong lòng tôi cũng nghĩ chuyện đó chẳng có gì là hay ho. Nếu như mình quên được thì nên quên đi và tôi cũng không có nhiều thời gian để nghĩ về nó. Tôi đã đồng ý với chị là quên hết chuyện đó. Còn coi chị như người xa lạ thì tôi không làm được vì tôi rất quý chị. Tôi nói với chị là chúng tôi hãy xem nhau như những đồng nghiệp bình thường.
Mọi chuyện không bao giờ theo ý muốn của tôi hết vậy. Một tuần sau, chị rủ tôi ghé nhà chị chơi. Tôi đã đồng ý và khi về nhà chị, chỉ có tôi và chị, chị lại ôm tôi và hôn tôi. Tôi lại đón nhận cái tình cảm đó. Tôi cũng hôn lại chị như hai người đang yêu nhau. Tôi luôn là người bị động.
Sau lần thứ hai này, tôi về và suy nghĩ nhiều hơn trước. Giờ đây, tôi cũng không hiểu nổi bản thân mình như thế nào nữa. Tôi chỉ biết mỗi lần đi chơi cùng chị, tôi lại như bị cuốn vào cái tình cảm đó. Ở trước chị, lý trí của tôi cứ trốn đi đâu ấy. Khi chị cầm tay tôi thì tôi không thể nào mà rút ra được. Cách nói chuyện khôi hài của chị khiến tôi cười thật thoải mái.
Tôi mơ hồ nhận ra có lẽ tôi đã có tình cảm đặc biệt dành cho chị rồi. Đã tới lúc mọi chuyện phải kết thúc. Tôi đã quyết tâm từ chối những lời mời đi chơi của chị, cố tình tránh chị. Có lẽ chị cũng nhận ra điều đó và đã rất buồn. Chị trách tôi sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Chị hỏi tôi có phải ghét chị đến mức không muốn đi chơi cùng nữa không? Chị còn nói là tôi đừng nghĩ là chị yêu tôi nên mới hay rủ tôi đi cùng. Chính chị cũng không biết được tình cảm của chị là như thế nào nên muốn gặp tôi để kiểm chứng tình cảm mà thôi.
Còn tôi đã nói với chị rằng nếu không yêu tôi mà ngủ với tôi thì hãy coi tôi như cơn gió lạ đi qua đời chị. Tôi không muốn mọi chuyện tiếp tục nữa. Tôi không muốn đi cùng chị vì tôi biết khi bên cạnh chị, tôi sẽ bị cuốn vào tình cảm của chị. Chị hỏi tôi có tình cảm đặc biệt dành cho chị không thì tôi đã trả lời là không và thật lòng tôi cũng không biết. Lúc này, tôi chỉ muốn mọi chuyện dừng lại mà thôi. Tôi muốn mọi chuyện kết thúc khi tôi còn kiểm soát được con tim mình.
Chị là người có cá tính mạnh mẽ nên tôi biết chị sẽ không thừa nhận là có tình cảm với tôi. Nếu không có tình cảm thì chị đã không quan tâm tôi nhiều như vậy, không phải bận tâm khi tôi từ chối đi chơi. Nhưng thôi, chuyện ai có yêu ai không với tôi không quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn chuyện của tôi và chị sẽ không tiếp tục. Tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng tới cuộc sống của chị và tôi. Chị cũng đã đồng ý.
Nhưng có những chuyện đã xảy ra thì không thể coi như chưa từng đến. Sau lần trao đổi đó, chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Chị cũng tránh mặt tôi khi có thể. Còn trong lòng tôi bây giờ thấy khó hiểu về mình quá. Phải chăng trong cơ thể của mỗi con người chúng ta luôn luôn tồn tại hai giới tính? Thật sự tôi và chị có thể dừng mọi chuyện ở đây không?

Hình ảnh sốc của những cô gái Việt

Cầm điếu cày ngồi chôm hổm, tréo chân trên xe máy, "tại vị" trên xe mặc cho các anh dân phòng khiêng... là những hình ảnh hài hước của các thiếu nữ Việt Nam

 Em cũng xài loại này đó các bác ah...
 Tạo dáng... cây

 Chúng ta cùng nâng ly nào, xin mời các anh 100%...

Xe hết chỗ ngồi roài.......


Cố lên tí nữa

Siêu xe hai bánh


Ngồi kiểu... Vũng Tàu?


Cong chưa, em đã cong chưa mấy anh?


 Thì kệ... cô!


 Đừng nghĩ chỉ mỗi anh em làm được thế này!


 Em là cháu của bác...?


Sợ chưa, sợ chưa?


Anh mang thương nhớ gửi vào trong... gió

Em gái ngủ với anh trai

Tôi bật điện lên và không còn bình tĩnh được nữa. Hai anh em chúng đang ôm nhau ngủ, trên người chỉ có một chiếc ch mỏng vắt qua…

“Gia đình tôi hiện cư trú ở thị xã T. tỉnh S. Chồng tôi là giám đốc doanh nghiệp còn tôi là kế toán của một cơ quan nhà nước. Chúng tôi có hai con một trai một gái, cháu trai lớn học đại học năm cuối còn cháu gái mới vào đại học năm đầu.
Ảnh minh họa

Từ khi cháu thứ hai đỗ đại học thì chúng tôi đã mua một c nhà tập thể ở thành phố để hai anh em ở với nhau cho tiện. Hàng xóm ở cạnh đó đều tấm tắc khen hai anh em ngoan và chịu khó. Mỗi lần lên thăm con, vợ chồng tôi cũng được nở mày nở mặt với mọi người. Đang bay trong niềm hạnh phúc như thế mà giờ đây tôi như người rơi xuống vực thẳm. Các con tôi, niềm hy vọng của tôi, đã khiến gia đình tôi rơi vào bi kịch.
Chuyện xảy ra đã được vài ngày, khi tôi đi công tác trên thành phố. Làm việc xong cũng đã muộn nhưng tôi vẫn quyết định vào xem tình hình các con thế nào. Vì có chìa khóa riêng nên tôi không điện thoại trước. Lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm. Tôi cố gắng mở cửa nhẹ nhàng để không làm các con thức giấc. Tôi vào ngay phòng con gái, lòng xúc động vì đã lâu không được ngủ cùng con.
Bỗng tôi giật mình khi thấy trong ánh đèn ngủ mờ ảo, có hai người đang nằm trên giường. Hoảng quá, tôi bật điện lên và không còn bình tĩnh được nữa. Hai anh em đang ôm nhau ngủ, trên người chúng chỉ có một chiếc ch mỏng vắt qua.
Tôi cấu vào tay mình thật đau xem là mơ hay thực. Tôi thấy đau, nỗi đau thấm từ da vào tim nhói buốt. Không kìm lòng được nữa, tôi hét lên. Nghe tiếng hét của , hai đứa tỉnh giấc và vội vã vơ lấy quần áo mặc vào.
Phải mất vài phút, tôi mới cất được lời: “Sao lại thế này hả các con? Các con có biết mình đã làm gì không? Các con giết đi, giết ngay đi!”. Con gái tôi ôm chầm lấy , khóc nức nở còn con trai thì lặng im không nói. Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt hai con phải nói sự thật với . Các con tôi thú nhận đây là lần đầu tiên vì do trời lạnh nên thằng anh chui vào giường em gái ngủ, mơ màng thế nào lại tưởng em gái là người yêu cũ. Cô em gái cũng chẳng hiểu vì sao cứ vào hùa với anh. Và các con đã làm chuyện đó. Đống quần áo rơi dưới đất đã tố cáo chúng.
Tôi muốn chết ngay lúc ấy nhưng nhìn các con quỳ xuống van xin, tôi không thể. Ngay sáng hôm sau, tôi thuê nhà cho con trai ra ở riêng và nhờ một cô cháu họ đến ở cùng con gái với lý do: em nó sợ ma, chị đến ở cùng cho em đỡ sợ, anh nó ra ngoài ở cho tiện.
Sắp xếp xong rồi tôi về, chồng hỏi thăm các con, tôi chỉ bảo là ổn chứ không dám nói thêm điều gì. Gọi điện cho các con, tôi chỉ một câu: “Các con đừng để phải tìm đến cái chết!”. Tôi thực sự đang sống trong bất hạnh từ hôm đó đến nay. Tôi không biết mình phải làm gì…

Trả lời:

Tôi nghĩ chuyện của chị là lời cảnh tỉnh cho các bậc làm cha vì quá nuông chiều và tin tưởng vào con cái mình mà coi nhẹ chuyện giám sát con. Đồng ý rằng hai cháu là anh em nhưng chúng lại là một nam một nữ, dù gì thì ở mãi với nhau mà không có bố bên cạnh thì cũng không tránh khỏi sự gần gũi vô tình hay cố ý. Các cháu lại đang tuổi tuổi lớn như chị nói nên thật khó kìm nén nhu cầu về tình dục khá dồi dào. Bây giờ thì sự đã rồi, không thể cứ nhắc đi nhắc lại mãi điều đó, chị nên tâm sự và chia sẻ với các con nhiều hơn về học hành, bạn bè và các mối quan hệ khác để các cháu không bị nặng nề về chuyện cũ nữa và chú tâm vào học hành.

Tôi rất khâm phục sự bình tĩnh và cách giải quyết kịp thời của chị nhưng có một điều rất quan trọng mà vì bối rối nên chị đã quên. Đó là phải cho con gái chị uống thuốc tránh thai khẩn cấp và dặn cháu theo dõi chu kỳ kinh để nếu có sự cố còn giải quyết ngay. Chị cũng cần nói cho con chị biết là quan hệ huyết thống như vậy sẽ dẫn tới rất nhiều nguy cơ và ảnh hưởng tới tương lai của các cháu sau này.

Đây chưa chắc đã là lần đầu các con chị làm chuyện đó mà có khi câu chuyện đã diễn ra từ lâu rồi. Vì thế làm cách nào để chúng không tái diễn nữa mới là điều quan trọng. Cho mỗi đứa ở một nơi cũng không phải là đã chấm dứt được việc chúng quan hệ với nhau đâu chị ạ, thiếu gì cơ hội cơ chứ. Vậy nên, chị phải nói với chồng, bàn cách giải quyết lâu dài, nếu cần thì nhờ tư vấn của các bác sĩ và các chuyên gia tâm lý. Anh chị đã không tiếc tiền của đầu tư cho các con thì nay cũng đừng tiếc công sức và tiền bạc để xử lý vụ việc vô cùng nghiêm trọng này. Hy vọng mọi chuyện sẽ qua và hạnh phúc gia đình chị sẽ trở lại như trước đây

Đẳng cấp của tự sướng có Chốt

Thể hiện một phong cách riêng của tự sướng........có chốt :))

"Chốt" là đây các bác :))

Khi cave sử dụng thẻ sinh viên hành nghề

Trước khi bước vào cuộc mây mưa, mỗi cô gái đều khéo léo, phô ra tấm thẻ sinh viên với khuôn mặt non choẹt nhằm chứng minh về thân phận “gái gọi sinh viên” của mình. Tấm thẻ sinh viên trở thành một thứ giấy “thông hành” khiến các cô trở nên có giá hơn và được những vị khách làng chơi ráo riết s lùng.


 Thương hiệu “gái sinh viên”

Đời sống ngày càng đi lên, khi hầu bao của những vị khách làng chơi ngày càng rủng rỉnh và họ đã quá nhàm chán với những tụ điểm mại dâm nhớp nháp, tất yếu họ sẽ tìm đến những thú vui mới, hấp dẫn hơn và cao sang hơn.
Thay vì chọn những cô gái mại dâm xếp hàng lũ lượt ở các “phố đèn đỏ” hay những con ngõ “sung sướng” khét tiếng thì giờ đây họ chỉ việc ngồi nhà, nhấc máy alo và nhờ những tay tú ông, tú bà mối lái cho một cô gái gọi nhưng được cộp mác “sinh viên”.

Nhiều khách làng chơi tìm đến các cô gái gọi gắn mác sinh viên.
Nhiều nữ sinh đang còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng vì mải chơi đua đòi hoặc vì hoàn cảnh đưa đẩy, không giữ được mình đã nhắm mắt đưa chân vào các ổ mại dâm và trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp.
Khác với tầng lớp mại dâm theo lối “nông dân”, những cô gái sinh viên khi đã trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp, thì cái thẻ sinh viên dường như là một tấm “thông hành” để khách làng chơi có cảm giác mình được “lên mây” với một trí thức.
 Khách làng chơi nhiều người không ngại bỏ công s lùng để được thưởng thức thứ “hàng hiếm” đó.
Một sinh viên làm gái gọi thì thu nhập hàng tháng lên đến cả chục triệu đồng nếu “quan hệ” tốt với các má mì, các nhà nghỉ, khách sạn, bởi đây là “khẩu vị ưa chuộng” của khách mua dâm lắm tiền.

Gái gọi sinh viên bao giờ cũng có cái “chất” hơn từ cách nói ng, cử chỉ, điệu bộ không bỗ bã, bốp chát như gái bán dâm thuộc dạng ít học hay thất học. Có lẽ vì “phần học thức” cao hơn ấy mà “gái gọi sinh viên” trở thành “thương hiệu cao cấp”.

Các cô gái gọi đang là sinh viên thường không bao giờ xuất hiện ở ngoài đường để chờ khách, thường ít ai biết rằng ngoài thời gian đi học, họ còn kiêm thêm nghề “đi khách”.

Để có thể kiếm được những gái gọi sinh viên thuộc dạng “hoa khôi” vừa có tài vừa có sắc, không chỉ cần có nhiều tiền mà cũng cần sự quen biết, mối lái kỹ càng mới có thể “gọi” được.

Tan trường là …
Những cơn mưa phùn cứ rả rích khiến cho thời tiết trở nên nhớp nháp, bẩn thỉu, đường phố phủ một lớp ẩm ướt khiến ai muốn ra đường cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Ngồi trong một góc quán café chờ đợi, cuối cùng cô gái tên G. đã xuất hiện.
 Tôi được một người bạn giới thiệu cho G., cô gái từng là một gái gọi sinh viên chính hiệu. Nhưng bây giờ thì cô đã ra trường và từ bỏ cái nghiệp “buôn hương bán phấn” ngày nào của mình rồi.

So với độ tuổi 28 của mình, G. trông khá già dặn nhưng không vì thế mà mất đi nét đẹp đằm thắm, dịu dàng.

 Sau một hồi nói chuyện quanh co cho tư tưởng của G. được thoải mái, cuối cùng tôi cũng được cô trút bầu tâm sự về một thời lạc lối của mình khi vẫn ngồi trên ghế của giảng đường đại học.

G. lớn lên ở mảnh đất trước đây từng được gọi là “Cửa ngõ của Thủ Đô” khi chưa sát nhập vào Hà Nội làm một.

Sau khi học hết cấp 3, với lực học tương đối khá của mình, G. thi đỗ vào một trường đại học có tiếng. Sau khi biết tin đỗ đại học, G. hết sức thoải mái vì được gia đình chiều chuộng.

Bước vào giảng đường đại học, những áp lực học hành của 12 năm đã tan biến, việc bước vào cánh cổng trường đại học khi đó với G. không khác gì vừa mới lạc vào một chốn “thiên đường” với biết bao điều mới mẻ đang chờ đón.

Gia đình cũng thuộc diện khá giả nên G. được bố mẹ thưởng cho rất nhiều tiền bạc để sắm sửa vào đại học.

Cũng từ đây, cô nữ sinh ngày nào đã hoàn toàn lột xác. Vốn đã có nhan sắc, lại biết cách ăn vận hợp mốt, trông G. như một thiểu thư đài các bước vào giảng đường.

Thế rồi theo chân những người bạn bè thuộc diện “chơi bời”trong lớp, G. bắt đầu biết đến đi chơi đêm, những cuộc rượu say sưa ở quán bar, vũ trường, nhảy nhót, đập phá.

Cô gái vừa bước sang tuổi 18 không biết rằng những nơi ấy có rất nhiều má mì vẫn chầu trực sẵn để “săn” những cô gái trẻ măng, xinh đẹp nhằm đưa vào đường dây mua bán dâm cao cấp của họ. Và G. nhanh chóng lọt vào “tầm ngắm” của các tú bà.

Sau một vài lần lên quán bar chơi, G. đã gặp và quen biết một người phụ nữ trẻ đẹp cũng thường xuyên lên bar vào buổi tối. Sau vài câu làm quen, người phụ nữ kia xin G. số điện thoại và nói rằng để thỉnh thoảng tâm sự và rủ cô đi chơi.
 Từ đó, người phụ nữ lọc lõi kia “tiêm nhiễm” vào đầu cô gái mới lớn những suy nghĩ lệch lạc về tiền bạc.

Ả dụ dỗ G. bằng cách đưa ra những con số rất hời mà G. sẽ nhận được, đổi lại G. chỉ cần ngồi uống rượu với khách hàng tại các quán bar, vũ trường. Nếu gặp “khách sộp”, G. có thể được bo thêm rất nhiều, thoải mái chi tiêu…

Mới đầu G. đã từ chối lời mời mọc hấp dẫn này. Nhưng ả má mì chuyên nghiệp chẳng khó khăn gì để thay đổi cách suy nghĩ của những cô gái trẻ người non dạ như G.

Nắm được tâm lý “thích thể hiện” của cô gái trẻ, ả má mì tiếp tục đánh trúng tâm lý của cô khi tiếp tục vẽ ra viễn cảnh G. được chiều chuộng, ăn mặc sành điệu và mang phong cách của dân chơi, mọi người sẽ nhìn G. bằng con mắt ngưỡng mộ, ghen tị.

Được đưa đón bằng xe hơi sang trọng, thích mua đồ hàng hiệu gì cũng có, nhất là những người đàn ông để G. “cặp” đều là những công tử hay những “ông lớn” có thế lực.

Thể rồi, dần dà, trong những lần gặp phải chuyện buồn vì học hành, rồi chuyện tình yêu trai gái, tâm lý buồn chán đã khiến G. lần đầu tiên chủ động liên lạc lại với ả má mì để đi chơi với những người đàn ông sành điệu, giàu có. Kể từ đây, con đường trở thành gái gọi sinh viên của G. cũng bắt đầu.

Ban đầu G. chỉ đi uống rượu, đi chơi với những “đại gia”, “thiếu gia” hay la cà ở các quán bar trên địa bàn Hà Nội.

Mỗi khi vào cuộc nhậu, cánh đàn ông đều nhìn G. với ánh mắt khao khát thèm thuồng. Có không ít người đàn ông còn tìm mọi cách để tiếp cận G., đưa đón, mua sắm và chiều chuộng cô như một bà hoàng.

Điều đó vuốt ve sĩ diện và thói ảo tưởng của cô gái trẻ bốc đồng. G. càng ngày càng dấn sâu vào các cuộc vui thâu đêm suốt sáng rồi cặp kè với một trong số những người đàn ông đó.

Kể từ đó, G. chuyển chỗ ở, đến ở trong một chung cư mini cho “xứng tầm”, xao nhãng học hành và quan hệ tình dục vô độ.

Được một thời gian ngắn, G. chia tay “người yêu” đại gia. Cô rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề sau những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Lúc này, ả má mì kia vẫn còn “để mắt” tới G., liền rủ G. đi chơi với nhóm khác.

Sự chán chường về tinh thần và dạn dày trong chuyện chăn gối đã khiến G. trở nên dễ dãi hơn bao giờ hết trong chuyện quan hệ tình dục. Càng ngày, G.càng phụ thuộc vào ả má mì nọ.

Ả dọa nếu G. không nghe lời sẽ tuôn hết những chuyện ăn chơi trác táng về gia đình và trường học để cô xấu hổ. Hơn nữa, do ăn ngon mặc đẹp quen rồi, số tiền bố mẹ G. chu cấp tuy không phải ít nhưng cũng không đủ để cô đáp ứng những chuyện ăn mặc, làm đẹp của mình.

Kể từ đó, ngoài việc “phục vụ” những người quen biết trong ma trận các mối quan hệ phức tạp của mình, G. thường xuyên phải phục vụ những “đại gia” theo “chỉ đạo” của ả má mì trên.

G. trở thành gái bao trong đường dây của ả từ lúc nào không hay …Từ thời điểm đó, G. bỏ hẳn việc đi nhậu cùng các đại gia trong vũ trường.

G.bỏ học triền miên. Đến khi nhận được thông báo của lớp trưởng về việc có thể bị cấm thi tất cả các môn, G. hoảng hồn đi xin thầy rồi từ đó cứ sáng sáng G. đến trường, tối lại theo chân các “đại gia” để mua vui cho họ.

 Cách sống ấy dần ăn sâu vào G. khiến cô mất hết cảm giác lo lắng, sợ hãi. Thậm chí cô còn có ý định bỏ học. Nhưng vì sợ bố mẹ biết chuyện sẽ không chấp nhận nên G. vẫn cố đi học bình thường. Vả lại, G. cũng thừa hiểu rằng, nhờ có mác sinh viên mà G. được các “khách hàng” ưu ái, chiều chuộng hơn hẳn.

Sự trượt dốc của G. có lẽ sẽ không bao giờ dừng lại nếu như không có một ngày trong lần đi làm G. lại gặp phải đúng một người bạn quen biết của mình.

Còn định lảng tránh, nhưng người bạn kia đã nhận ra G. Sự xấu hổ cùng những lời khuyên của người bạn kia đã khiến G. không còn muốn tiếp tục cái kiếp sống buông thả và quyết tâm dứt bỏ để trở về cuộc sống bình thường.

G. còn cho tôi biết, việc làm gái gọi sinh viên diễn ra nhan nhản ở các trường đại học. Nhiều sinh viên ban ngày đi học có thể ăn vận rất giản gị và sống khép mình, không thể hiện nhiều với mọi người, nhưng đến đêm họ lại lột xác trở thành những những cô gái sành điệu, kiều diễm tại những quán bar và lả lơi, ong bướm với những gã trai nhiều tiền hám của lạ.

Đi “săn” gái gọi sinh viên cao cấp

Sau cuộc trò chuyện với G., tôi đã hiểu được phần nào về của những nữ sinh viên không làm chủ được mình đã sa ngã vào vòng xoáy của tiền bạc để rồi buông thả bản thân.

Để thâm nhập vào thế giới của những cô nàng gái gọi được đóng mác sinh viên trí thức, anh bạn tên Long mà mọi người vẫn gọi là Long “lơ” đã trở thành người bạn “đồng hành” để dẫn đường, chỉ lối cho tôi. Dặn dò tôi “những điều cần biết” rồi Long đưa cho tôi chiếc điện thoại đã bấm sẵn cuộc gọi.

Tiếng điện thoại vừa đổ hai hồi chuông, phía đầu dây bên kia giọng cô gái đã vang lên rất dịu dàng. Tôi bình tĩnh nói như những gì tay Long “lơ” đã chỉ dạy: “Em có phải là Hà không? Anh là bạn anh Long đây. Nghe đến đó, cô gái trả lời tôi: “Vâng, bạn anh Long thì được rồi, em đang học, lát em gọi cho anh nhé”, rồi cô gái dập máy.

Thấy tôi vừa tắt máy, Long “lơ” vội vỗ đùi cười khoái chí: “Đấy, chú thấy không, nó là sinh viên mà. Anh đã từng giới thiệu nó với mấy đứa rồi. Hàng xịn chứ không phải hàng nhái đâu”. Mỗi lần tôi ngồi chén tạc, chén thù với gã là Long thao thao bất tuyệt kể về những chiến tích thời trai trẻ của mình.

Và, chuyện không bao giờ thiếu trong những lần ấy- gã khoe cái danh sách số điện thoại của hàng loạt những cô em chân dài, xinh tươi “cần là có” ở Hà Nội.

Long bảo, mấy cô gái mà gã biết đều là sinh viên kiêm nghề gái gọi chứ không phải gái vẫy quá đát lề đường. Sở dĩ, Long biết nhiều là mấy năm trước hắn từng là bảo kê, dẫn gái cho các nhà nghỉ. Giờ mang tiếng là “gác kiếm” nhưng thi thoảng gã vẫn đá ngang nếu có khách yêu cầu.

Không quá lâu để phải chờ đợi, tranh thủ lúc ra chơi giữa giờ các tiết học, cô gái tên Hà đã gọi lại cho tôi. Qua vài lời cò cưa, cuộc ngã giá nhanh chóng được thực hiện. Cô gái cho tôi biết giá cả mỗi lần đi khách có mức chung từ 800.000 – 1 triệu đồng tùy vào thời gian và phí “bãi đáp”.

Hà cho biết thêm, sở dĩ có “giá mềm” như thế là cô “buôn bán độc lập” chứ không theo đường dây chung chi nào cả. Cô còn khoe: “Em là sinh viên đại học năm cuối nên anh cứ yên tâm”.

Đến đây, tay Long “lơ” cười ha hả và nói trêu tôi rằng: “Thôi nhé, đến đây thì chú tự đi mà tìm hiểu tiếp, em nó “ok” rồi thì cứ việc đến đúng giờ mà “chiến” thôi. Giờ đi ăn cái gì trước đi còn có sức mà chiều em”.

Đúng lời đã hẹn với cô gái gọi sinh viên tên Hà kia, tôi đến một nhà nghỉ khá “hoành tráng” nằm trên dọc đường láng, Đống Đa, Hà Nội. Theo như lúc hẹn thì cô ta có nói với tôi rằng, em quen đi khách ở chỗ lịch sự rồi, nên bảo tôi thuê ở đây cho sạch đẹp.

Vừa ngồi xuống chiếc giường với chăn đệm trắng muốt, thơm tho đặt trong một căn phòng rất đẹp không lâu thì một cô gái trẻ, tóc chấm vai, mắt đeo mi giả, hai má mịn màng với lớp phấn hồng mở cửa bước vào.

Cô gái mới đến nhìn tôi mỉm cười rồi đi thẳng vào phòng và nói rằng: “Gì mà cứ ngồi ịch ra như ngố tàu thế kia”.

Hà không trẻ so với cái tuổi 19 như giới thiệu nhưng cô có vẻ biết và hiểu đời như những gái gọi sành sỏi. Rồi rất tình cảm, cô ta ngồi nép sát vào tôi để mà thủ thỉ, khẽ luồn tay vào ví, cô lấy ra tấm thẻ sinh viên của mình để phô bày ra trước mặt tôi.

Trên tấm thẻ là dòng chữ in đậm Lê Thị Hà SN 1993, là sinh viên đại học…, có dấu đỏ đóng giáp lai rất rõ ràng. Thật sự là nếu không nhìn kỹ thì thật khó mà tin được người trong tấm ảnh thẻ sinh viên và người ngồi trước mặt tôi là một.

Khuôn mặt non choẹt của những cô gái vừa chân ướt, chân ráo bước vào giảng đường đại học quá xa lạ với khuôn mặt son phấn kiều diễm đang hiện hữu.

Hà kể rằng, vì không có đủ tiền ăn học nên hành nghề bán dâm và nhà nghỉ này luôn là “bến đáp” của cô mỗi khi tan lớp. Với 800.000 đồng đi “tàu nhanh” của mình, cô sẽ phải trả cho nhà nghỉ 200.000 đồng.

Hằng ngày, Hà vẫn đi học cùng các bạn, cô chỉ “hành nghề” vào thời gian nghỉ mà thôi. Mỗi lần đi khách cô cũng kiếm được cả triệu bạc và do cũng không thuộc dạng quá chơi bời, cần nhiều tiền tiêu xài, nên Hà không gây áp lực cho mình, trái lại cô coi những cuộc đi khách như những lần hẹn hò thú vị. Lúc nào thoải mái và có hứng thì đi, có lúc khách gọi Hà cũng chẳng thèm đoái hoài.

Những cô gái gọi sinh viên như Hà ăn đứt những cô gái mại dâm theo lối quê mùa, ít học. Từ cách nói chuyện rất hiểu biết, đến thái độ với “khách” cũng rất đàng hoàng chứ không vồ vập.

“Nếu như chục năm trước đây, người ta thường nói về việc những cô gái non nớt từ quê lên tỉnh bị lừa vào những ổ gái điếm để rồi không tìm được lối thoát khỏi tay má mì, thì giờ đây người ta thấy gái gọi đứng đầy đường mà chẳng ai bắt ép, thậm chí sinh viên chủ động tìm đến các tụ điểm để kiếm tiền nuôi gia đình và bản thân.

Vậy là những người có học có hành đàng hoàng vẫn tìm đến công việc này như một nghề nghiệp để nuôi sống bản thân mình.

Và đã là cái nghề thì cũng phải dựa vào quy luật cung cầu, cũng phải có kĩ năng và cũng phải “đóng thuế” như bao nghề khác, thậm chí khủng hoảng kinh tế làm cho họ phải “giảm giá” như bao ngành khác”, Hà nói ra vẻ rất hiểu biết.

Hà kể rằng, như năm nay khủng hoảng kinh tế, các anh trai lắm tiền đi gái cũng ít, chúng em phải bảo nhau giảm giá, để bọn sinh viên choai choai nó còn đủ tiền mà đi, chứ cứ hét giá cao quá, không ma nào nó đi thì có mà chết đói.

Gái gọi sinh viên giả cạnh tranh với gái gọi sinh viên “xịn”

Cũng theo lời Hà kể với tôi, chuyện làm ăn của những cô gái sinh viên như cô cũng gặp nhiều khó khăn bởi nhiều gái mại dâm khác cũng tự khoác lên mình cái “mác sinh viên” để đánh lừa những tay khách làng chơi hám của lạ.

Bình thường là loại gái mại dâm rẻ tiền, thế nhưng khi có cái danh đang là “sinh viên” thì giá cả đi khách sẽ khác hẳn. Thậm chí, các cô gái bán hoa còn có quyền “chảnh”, được lựa chọn cả khách mình sẽ đi.

Sự thật là trong vô số những gái gọi sinh viên, thực ra chỉ một bộ phận rất nhỏ là “chính hiệu”, thường thì dân chơi hay bị lừa hoặc cố ý để mình bị lừa nếu các em xinh, bắt mắt.

Theo như Hà nói thì trên nhiều cung đường mại dâm khét tiếng ở Hà Nội hiện có một chuỗi nhiều nhà nghỉ mà các thanh niên thường lui tới và thì thầm mách bảo cho nhau.

Trong mỗi nhà nghỉ đều là một động mại dâm chuyên nghiệp tồn tại bao nhiêu năm qua. Tại đây luôn túc trực 5, 6 cô gái trẻ tuổi từ 18 đến 23 được nuôi giữ luôn tại ngôi nhà này.
Tuy nhiên để tăng thêm giá trị món hàng, các chủ nhà nghỉ tự phát huy sáng tạo, gắn cho mỗi cô một trường.

Cô thì SV năm nhất khoa tiếng Hàn, cô khác là SV trường CĐ Văn hóa Nghệ thuật và các cô này lúc nào mở miệng cũng khoác lác về việc học hành của mình.

Tuy nhiên, có một điều đơn giản mà bà chủ động và các gái mại dâm ở đây không nghĩ tới, đó là nhiều cô đã làm việc ở đây suốt mấy năm trời nhưng lúc nào cũng giới thiệu mình là SV năm nhất.

Bên cạnh đó, nhiều người dân sống xung quanh khu vực này cho biết các “sinh viên” ở đây luôn ở nhà 24/24h, chưa bao giờ thấy cô nào cắp sách đến trường..
Hà còn kể câu chuyện về động mại dâm của má mì tên Thu. Bà chủ này còn quảng cáo rằng trong tay mình có cả sinh viên học khoa tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật để phục vụ cho khách nước ngoài sang đây.

Tuy nhiên, chỉ đến khi khách vào phòng tiếp xúc với những cô gái đó mới vỡ lẽ rằng, một chữ tiếng Trung bẻ đôi các cô cũng không biết, tiếng Anh thì chỉ bập bẹ được vài chữ bồi.

Tinh vi hơn, có những cô gái mại dâm không thuộc bất cứ bà chủ nào, nhận thấy sự “màu mỡ” ở mảnh đất có sinh viên sinh sống nên đã kéo nhau đến thuê nhà ở, sống như những sinh viên để đánh lừa những tay khách làng chơi.

Nhiều cô khi kéo đến ở những khu sinh viên của các trường đại học còn tiến hành kinh doanh “vốn tự có” ngay tại những khu trọ.

Nhiều anh chàng sinh viên sau mỗi lần quan hệ lại giới thiệu cho nhau. Lâu dần, phòng trọ của gái mại dâm biến thành một nhà nghỉ, khách có nhu cầu chỉ việc đến đó, “ăn bánh xong thì trả tiền”.